Chương 18
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Kinh doanh ngày tuyết rơi thật sự không khá khẩm gì, Bạch Du cảm thấy nếu cứ cố cầm cự ở đây thì chẳng thà đóng cửa cho rồi, ít ra còn tiết kiệm được tiền điện.
Tạ Vũ Xuyên đề nghị đưa anh về, Bạch Du đưa mắt nhìn Tiết Vi Vi và cô bạn thân đang ngồi bên cửa sổ thì thầm to nhỏ, rồi nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm cũng nhanh mà.”
“Bên ngoài lạnh lắm, tay anh thế này thì không ổn đâu.” Tạ Vũ Xuyên kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Đúng đó thầy, thầy để anh Xuyên đưa về đi.” Tiết Vi Vi chớp mắt đầy ẩn ý liên tục nhìn Bạch Du. Cô là một trong số ít người mà Bạch Du chủ động tiết lộ xu hướng t*nh d*c của mình, dù sao cũng là đồng nghiệp thân thiết, Bạch Du không muốn giấu cô.
Phản ứng của Tiết Vi Vi lúc ấy hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Bạch Du, không hề nghi ngờ hay sợ hãi, thậm chí không thể gọi là ngạc nhiên, ngược lại còn có vẻ như đã sớm đoán được.
Bạch Du từng hỏi cô vì sao, Tiết Vi Vi lại không trả lời được, chỉ nói: “Quả nhiên đàn ông tốt đều thích đàn ông cả.”
Và bây giờ, việc Tiết Vi Vi đột nhiên nhiệt tình muốn Tạ Vũ Xuyên đưa anh về khiến Bạch Du có một dự cảm chẳng lành.
“Em…” Bạch Du vừa mới thốt ra một chữ thì đã bị cắt ngang.
“Thầy khỏi phải lo cho bọn em.” Tiết Vi Vi khoác tay cô bạn thân, “Thầy cứ đi với anh Xuyên đi.”
Bạch Du nhìn hai người chạy biến như gió, chỉ đành cười gượng với Tạ Vũ Xuyên, có chút ngượng ngùng.
Tạ Vũ Xuyên thì lại chẳng thấy có gì cả, vốn dĩ cậu đã có ý định đưa Bạch Du về từ trước rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ như muốn nói lại thôi của Bạch Du lúc nãy, cậu lại sợ anh có sắp xếp nào khác.
“Không có gì đâu, không có mà,” Bạch Du vội vàng phủ nhận, “Tôi chỉ thấy phiền cậu quá thôi.”
Tạ Vũ Xuyên không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc áo khoác lông vũ trên ghế, trùm từ đầu xuống thân Bạch Du, rồi khoác tay ôm anh thật chặt.
“Đi!”
Bạch Du không phải chưa từng thấy mấy trò nghịch ngợm giữa con trai với nhau. Khi bọn họ nổi hứng thì đúng là chẳng điều gì không dám làm, những hành động giống như ôm nhau vừa nãy, đối với trai thẳng mà nói, thật sự chỉ là mấy trò đùa nhỏ nhặt.
Nhưng khoảnh khắc có sự tiếp xúc cơ thể với Tạ Vũ Xuyên, Bạch Du vẫn không thể kiềm chế được trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Vì tầm nhìn bị che khuất nên các giác quan khác như bị khuếch đại. Khi Tạ Vũ Xuyên vòng tay ôm anh, còn cố ý lắc nhẹ một cái như đang dỗ dành trẻ con, cái lắc ấy khiến đầu óc Bạch Du quay cuồng, suýt chút nữa đã vòng tay ôm lấy eo cậu ấy.
Bạch Du hoàn toàn dựa vào trí nhớ cơ bắp để mặc lại áo khoác, rồi còn cố tìm chút hơi ấm còn sót lại nơi mà Tạ Vũ Xuyên từng chạm qua.
Anh nhìn qua lớp kính cửa, thấy Tạ Vũ Xuyên từ trong tiệm đi ra với một đôi găng tay trong tay, sống mũi bỗng thấy cay cay.
Một Tạ Vũ Xuyên như vậy, sao có thể khiến người ta không rung động chứ? Nhưng một người tốt như cậu ấy, lẽ ra nên có một cuộc sống bình thường.
Tạ Vũ Xuyên không hề biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Bạch Du đã trải qua bao nhiêu giằng xé trong lòng. Cậu chỉ nhìn thấy Bạch Du ngơ ngác đứng bên trong như một chú cún nhỏ bị nhốt trong nhà, đáng thương đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng. Thế là cậu vẫy tay gọi anh, dùng khẩu hình nói: “Lại đây.”
Mỗi lần tiếp xúc thêm một chút, tình cảm Bạch Du dành cho Tạ Vũ Xuyên lại sâu đậm hơn một phần.
Như lúc này đây, Tạ Vũ Xuyên mở gói găng tay mới ngay trước mặt anh, dặn dò đủ thứ cẩn thận.
Bạch Du như một học sinh gương mẫu đang chăm chú nghe giảng, dán mắt vào đôi môi Tạ Vũ Xuyên đang mấp máy. Ngoài việc vì môi cậu ấy thật sự rất gợi cảm, quan trọng hơn là Bạch Du sợ nếu mình nhìn vào mắt Tạ Vũ Xuyên, sẽ không kìm chế được nỗi buồn.
Chỉ cần nghĩ đến sự dịu dàng này sau này có thể sẽ dành cho một người khác, Bạch Du liền thấy sợ, chỉ muốn tránh đi.
“Đau đến vậy sao?” Tạ Vũ Xuyên hỏi, Bạch Du trông như một chú chó nhỏ cụp tai, mắt bị tóc che khuất, khiến cậu không đoán được anh đang nghĩ gì. Thế là cậu nghiêng đầu, cúi xuống nhìn Bạch Du từ dưới lên.
“Không có.” Bạch Du khó chịu quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Tạ Vũ Xuyên.
“Anh trốn cái gì?” Không hiểu sao hôm nay Tạ Vũ Xuyên lại kiên nhẫn đến vậy, nhất quyết muốn Bạch Du nhìn mình.
Bạch Du bị cậu chọc đến chẳng còn cảm xúc nào, bèn liều mình xoa một cái lên đầu đinh của cậu.
Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn ngơ ngác vì hành động bất ngờ đó, đây là lần đầu tiên Bạch Du động tay động chân với cậu, theo đúng nghĩa đen.
Bạch Du bình thường rất yên tĩnh, nhìn là biết không cùng một loại người với bọn họ. Ngay cả Yến Tuy hay nói mấy câu bậy bạ, khi đứng trước mặt Bạch Du cũng phải kiềm chế lại khá nhiều.
Vậy mà vừa rồi, Bạch Du lại xoa đầu cậu.
Tình bạn giữa con trai thực ra rất đơn giản. Đối với Tạ Vũ Xuyên, ai khiến cậu muốn tiếp xúc thân thể mà không hề gượng gạo, thì chắc chắn là bạn thân thực sự.
Nhưng Bạch Du thấy sắc mặt Tạ Vũ Xuyên có vẻ không ổn, liền nghĩ cậu không thích như vậy, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm cậu khó chịu.”
Tạ Vũ Xuyên nắm tay Bạch Du, đặt lên mái tóc cứng như bàn chải của mình, gằn giọng đầy hăm dọa: “Bây giờ tôi đang vui đến chết đi được, anh tin không?”
Dứt lời liền choàng tay ôm cổ Bạch Du, kéo anh đi về phía xe: “Không về nhà nữa, đưa anh đi tiêu tiền.”
Bạch Du đứng ngơ ngác trước một tòa nhà bề thế, ánh mắt đờ đẫn. Cái gọi là tiêu tiền mà Tạ Vũ Xuyên nói, hóa ra là đưa anh đến một trung tâm tắm hơi.
Trước khi đến đây, Bạch Du cũng từng tìm hiểu về các trung tâm tắm hơi, dù rất hứng thú nhưng mãi vẫn không biết nên rủ ai đi cùng.
Dù vậy, Bạch Du vẫn không muốn đi cùng Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên cầm khăn tắm và thẻ phòng do nhân viên đưa cho, đã đứng một bên cởi xong giày và chờ Bạch Du. Thấy vậy, Bạch Du chỉ còn cách gượng gạo đi theo.
“Lát nữa ngâm nước nóng lâu một chút,” Tạ Vũ Xuyên ấn nút thang máy, vừa nhìn gương trên cửa thang máy vừa nói với Bạch Du ở phía sau, “Hôm nay chơi tuyết lâu quá, về thẳng nhà sợ anh sẽ bị cảm lạnh.”
Bạch Du nắm chặt đôi găng tay trong tay, miệng thì “ừm” một tiếng, nhưng trong lòng đã loạn cả lên.
May mà tủ đồ của hai người không ở cùng khu vực. Tạ Vũ Xuyên cầm thẻ của mình đi vào khu phía trong, trước khi đi còn không quên dặn Bạch Du thay đồ xong thì ra ghế sofa đợi mình.
Bạch Du vẫn đứng im trước tủ đồ trong chiếc áo khoác phồng to, không động đậy. Nhiệt độ trong phòng là 27 độ C khiến cơ thể anh đổ mồ hôi nhẹ. Anh thầm nghĩ, sớm biết vậy đã để cậu ấy dạy mình bơi còn hơn, ít ra còn có quần bơi che chắn, giờ thì đúng là l*t tr*n hết cả.
Tạ Vũ Xuyên đợi khá lâu ở ghế nghỉ trước khu tắm vòi sen mà vẫn chưa thấy Bạch Du đâu, sợ có chuyện gì nên đang định đi tìm, thì thấy anh từ phía xa bước tới.
Tạ Vũ Xuyên đã biết da Bạch Du rất trắng, nhưng không ngờ những chỗ ngày thường không lộ ra còn trắng hơn nữa, trắng đến mức khiến cậu không dám nhìn lâu.
Bạch Du dè dặt dùng khăn tắm che phần th*n d***, mắt cũng cố gắng không liếc sang chỗ của Tạ Vũ Xuyên. Khi nãy chỉ vô tình nhìn thoáng qua một chút thôi mà hình ảnh ấy đã khắc sâu trong đầu, giờ toàn thân anh như muốn bốc cháy.
“Không cần che đâu,” Tạ Vũ Xuyên thấy vẻ ngượng ngùng của Bạch Du thì trêu chọc, “Đều là đàn ông cả mà, ngại gì. Ở đây càng lén lút càng dễ bị người khác chú ý đó.”
Tất nhiên Bạch Du cũng hiểu lý lẽ ấy, nhưng vẫn cần thời gian để thích nghi. Huống hồ, anh thật sự chưa sẵn sàng để tr*n tr**ng trước mặt Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên cũng hiểu điều đó, không tiếp tục ép anh nữa. Thậm chí khi tắm còn chọn buồng ngay bên cạnh Bạch Du, chứ không phải cái đối diện đang trống.
Mặc dù vậy, Bạch Du vẫn có thể phân biệt được tiếng nước đổ lên cơ thể Tạ Vũ Xuyên và tiếng nước chảy xuống sàn, âm thanh khác nhau rõ ràng.
Bạch Du lặng lẽ vặn nước cho mát hơn, sợ rằng nếu cứ nghĩ ngợi tiếp thì sẽ có phản ứng sinh lý mất. Anh vội lấy dầu gội đầu ra, xoa lên tóc một cách lộn xộn để đánh lạc hướng bản thân.
Khi Tạ Vũ Xuyên bước ra từ buồng tắm bên cạnh, Bạch Du vẫn đang nhắm mắt. Bọt trắng xóa từ mái tóc anh trôi xuống gáy, dừng lại vài giây nơi ngực rồi men theo đường cong cơ thể mà lướt nhanh từ đùi đến mắt cá chân, tan biến vào cống thoát nước ngay trước khi kịp tan chảy hoàn toàn.
Dù sao thì những gì nên nhìn hay không nên nhìn, Tạ Vũ Xuyên cũng đã nhìn cả rồi. Mãi đến khi cậu nhận ra có điều bất thường trên chính cơ thể mình thì mới ý thức được chuyện đó.
Cậu quay lại buồng tắm bên cạnh, dùng nước lạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu độ để xả người thật lâu, cuối cùng mới đè nén được ngọn lửa tà niệm trong lòng.
Tạ Vũ Xuyên túm lấy khăn mặt, lau qua loa mặt mình một cái rồi nói với Bạch Du bên cạnh: “Để tôi đi xếp hàng đặt chỗ kỳ cọ lưng cho hai đứa mình.”
Cậu chẳng buồn quan tâm Bạch Du có nghe thấy không, nói xong là bước thẳng về khu hỗ trợ tắm rửa.
Đợi Bạch Du tắm rửa xong hoàn toàn, Tạ Vũ Xuyên quay lại và đưa cho anh một chiếc q**n l*t dùng một lần. Dù nhìn qua vẫn hơi mỏng thật, nhưng có còn hơn không. Bạch Du còn đang nghĩ phải làm sao mới có thể tỏ ra thản nhiên mà mặc nó trước mặt Tạ Vũ Xuyên thì ngay giây sau, cậu ấy đã xoay người đi chỗ khác.
Mặc q**n l*t này là để lát nữa còn xuống ngâm bồn nước nóng, điều Bạch Du mong chờ từ đầu. Nhờ vậy mà cảm giác ngượng ngùng ban nãy cũng được xoa dịu không ít.
Tạ Vũ Xuyên dẫn anh đến một bồn tắm có biển báo 39 độ C. Thấy Tạ Vũ Xuyên dễ dàng ngồi xuống, Bạch Du cũng lấy hết can đảm thò một chân vào nước.
Chỉ mới cho một chân xuống, Tạ Vũ Xuyên đã nghe thấy Bạch Du rít khẽ một tiếng “xì” rồi cả người co rút lại.
“Bỏng à?” Tạ Vũ Xuyên sợ anh trượt ngã, vội đưa tay đỡ lấy. Do cậu đã ngâm mình trong nước một lúc, cả cơ thể đang rất nóng, nên khi chạm vào bàn tay lạnh của Bạch Du, cả hai đều sững người lại.
Không muốn lộ vẻ quá mức nhạy cảm, Bạch Du đành mượn lực của Tạ Vũ Xuyên để ngồi hẳn vào trong bồn. Một lúc lâu hai người đều không lên tiếng, mãi cho đến khi Bạch Du thở ra một tiếng cảm thán nhẹ nhàng, đầy thư giãn.
Tạ Vũ Xuyên bật cười, vắt khô chiếc khăn lông rồi gấp lại, tựa vào thành bồn phía sau, cả người ngả lưng nằm thư giãn.
Bạch Du cũng bắt chước cậu, nằm nghiêng bên cạnh. Hai chân anh vì thả lỏng mà nổi dần lên mặt nước. Bạch Du vui vẻ khẽ đạp chân, làm nước trong bồn gợn sóng nhẹ nhàng, cảnh tượng ấy khiến Tạ Vũ Xuyên không khỏi nhớ đến hình ảnh nàng tiên cá.
Hồi trước chẳng phải có chuyên gia từng nói rằng, thật ra tiên cá là giống đực sao? Tạ Vũ Xuyên cảm thấy điều đó có lý đấy chứ.
Hết chương 18
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.