Có vẻ như Fabio biết chính xác tất cả các chiêu bài cưa cẩm. Anh biết chờ đợi và kiệm lời, giống như đang thực thi một nghi thức ngoại giao. Bằng trực giác anh hiểu được nỗi đau của Alice, nhưng chỉ đứng ở phía ngoài, giống như ở bên bờ mép. Những điều thái quá của thế giới, cho dù dưới bất cứ dạng thức nào, cũng không thực sự đụng chạm tới anh. Mặc chúng va đập chống lại sự cân bằng và ý thức cảm nhận của mình, anh chọn cách tảng lờ đi, coi như chúng không hề tồn tại. Nếu có một vật cản nào chắn ngang trên con đường đời, anh né tránh nó bằng cách bước vòng qua mà không phải thay đổi bước đi, dù chỉ là một chút ít và sau đó quên luôn nó đi. Anh không do dự nghi ngờ, hầu như không bao giờ.
Tuy nhiên anh cũng biết phải đạt đến mục tiêu như thế nào. Thế nên anh rất để ý tới tâm trạng của Alice, theo một cách thức đầy tôn trọng và hơi có vẻ mô phạm. Nếu cô không nói, anh sẽ hỏi có điều gì không ổn, nhưng không bao giờ hỏi hai lần liên tiếp. Anh quan tâm tới các bức ảnh của cô, tới tình hình mẹ cô và lấp đầy khoảng trống bằng những câu chuyện trong ngày của mình, toàn chuyện vặt vãnh, tếu táo hài hước nhặt nhạnh được trong khoa.
Alice để mình được cuốn đi bởi sự chắc chắn của anh, nơi cô cứ dần dần thả mình, giống như cô vẫn thả mình nổi lềnh bềnh không trọng lượng trên mặt nước bể bơi khi còn nhỏ.
Họ sống trong sự thẩm thấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-co-don-cua-cac-so-nguyen-to/395685/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.