Thứ Năm, Viola đợi em ở bên ngoài cổng trường. Alice bước qua, đầu cúi thấp, nhưng nó gọi tên và kéo tay áo em lại, khiến em giật nảy người. Ngay lập tức em nghĩ tới cái kẹo hôm trước và cơn buồn nôn lại nổi lên khiến em chóng cả mặt mày. Một khi bốn con quỷ cái đó đã nhắm vào ai thì không có cách nào thoát ra được. Viola nói bà giáo môn toán thế nào cũng sẽ hỏi bài: "Mình chẳng biết gì cả nên mình không vào học đâu." Alice nhìn nó, chẳng hiểu gì cả. Nó không còn cái vẻ thù địch, nhưng em không thể tin được. Em tìm cách thoái lui. Con bé kia lại tiếp tục: "Bọn mình đi dạo một vòng đi." "Mình và cậu á?" "Ừ, hai bọn mình." Alice nhìn xung quanh, hoảng sợ. "Đi thôi nào", Viola giục, "không lại bị tóm cổ bây giờ." "Nhưng mà..." Alice thử thoái thác. Viola không cho em nói tiếp, nó kéo tay áo em mạnh hơn. Alice đành theo nó, lập cập chạy đến bến xe buýt.
Hai đứa ngồi cạnh nhau. Alice ngồi sát vào cửa sổ để không chiếm chỗ của Viola, chờ đợi điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra, không lúc này thì lúc khác. Viola thì ngược lại, rất phởn phơ. Nó lôi thỏi son trong túi ra tô, hỏi xem em có muốn dùng không. Em nói nhỏ: "Ba sẽ giết mình mất." Chân em run lên. Viola thở dài: "Vấn đề gì đâu, đưa sổ liên lạc xem nào." Nó săm soi chữ ký của ba Alice, nói rằng quá dễ bắt chước, nó sẽ ký cho em. Rồi nó đưa Alice xem cuốn sổ liên lạc của nó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-co-don-cua-cac-so-nguyen-to/395710/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.