Mục Viễn đi ra ngoài nghe điện thoại, vừa mới kéo cửa ra liền nghe thấy tiếng điện thoại rơi, thấy sắc mặt Tô Tầm tái nhợt như tuyết ngã xuống thì vội vàng vươn tay ra đỡ, trong giọng nói là sự lo lắng ngập tràn: “Tầm Tầm, em sao vậy?”
Tô Tầm sít sao níu lấy áo sơ mi của anh, trong mắt là sự kinh hoảng chưa bao giờ có, môi run rẩy: “Tiểu Tông … Tiểu Tông, Tiểu Tông bị người ta bắt rồi …” Trong đầu là tiếng nói của Triệu Cần Cần, cô rất sợ.
“Cái gì?” Dĩ nhiên là Mục Viễn cũng bị hù dọa, thoáng nhìn thấy điện thoại vẫn còn đang kết nối thì một tay anh giữ lấy cô, một tay nhặt điện thoại.
Ngón tay vô tình đụng vào nút handsfree, tiếng khóc của Triệu Cần Cần truyền ra: “Tầm Tầm … Tầm Tầm, em có đang nghe không? Tất cả đều là lỗi của chị, nếu không phải là chị không đồng ý để cho Tô Thậm đến đón thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy … chị, chị đã báo cảnh sát rồi.”
Mục Viễn trực tiếp nhận điện thoại: “Bây giờ cô đang ở đâu? Được, cô cứ đứng ở đó đi, tôi và Tầm Tầm sẽ qua đó ngay lập tức.”
Mục Viễn hỏi đâu vào đấy mấy vấn đề, Tô Tầm cũng dần dần khôi phục lại lý trí nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trong đầu không khỏi nhớ đến mấy vụ án trẻ em bị mất tích lúc trước, đầu ngón tay bởi vì sợ hãi mà khẽ run lên.
Cúp điện thoại, Mục Viễn nhìn Tô Tầm: “Chờ anh một chút.” Nói xong thì xoay người vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/171268/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.