Trước khi quay lại phòng bao, Lâm Nặc không khỏi ngoái đầu nhìn lại, lúc này Giang Doãn Chính đã đi xa, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ còn nửa gương mặt trông nghiêng – thanh tú, thờ ơ lãnh đạm, dường như đó là khí chất bẩm sinh của anh chẳng can hệ gì đến thái độ.
Lâm Nặc sững sờ, chỉ vì bóng hình mảnh khảnh gầy gầy ấy dường như cô đã gặp ở đâu đó, có chút quen thuộc đến kỳ lạ. Tuy nhiên, não bộ chưa kịp hoạt động thì tiếng ồn ào huyên náo đã ập vào xóa tan hồi ức mong manh ít ỏi ấy.
Đó là ký ức về nghĩa trang lạnh lẽo, xơ xác, tiêu điều.
Thế nhưng, đôi mắt ấy đã khắc sâu vào ký ức cô. Sau này hồi tưởng lại, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Ngày hôm sau, cuối cùng Từ Chỉ An cũng xuất hiện.
Lúc đó, Lâm Nặc đang xách hai phích nước bước ra khỏi phòng đun nước, chợt cảm thấy tay nhẹ hẫng, quay đầu lại, chẳng rõ Từ Chỉ An đã đứng ngay cạnh tự lúc nào.
Lâm Nặc quay đi, nhìn về phía trước chẳng nói lời nào. Sự chủ động tối qua của cô bị khước từ, là một việc khiến người ta đau lòng và mất mặt. Vì vậy, lúc này cô không có ý định nhượng bộ thêm nữa.
Thế mà, từ lúc gặp Từ Chỉ An vẫn trầm mặc, chỉ xách nước giúp cô, hai người đi trên đường, hệt như ngày trước, như một cặp tình nhân bình thường trong trường.
Đi được một đoạn, anh mở miệng nói: “Tối nay ký túc xá bọn anh liên hoan, em cũng tham gia nhé”.
Lâm Nặc chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong/2077747/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.