Tuy chưa rõ mối quan hệ giữa hai người nhưng dựa vào trực giác của nữ giới, Lâm Nặc chợt thấy mình là người thừa, ghế sau tuy rộng rãi cô lại thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngớt, cần gạt nước mưa vẫn chuyển động nhịp nhàng.
Diệp Hi Ương nghiêng đầu, nghe Giang Doãn Chính nói: "Xin lỗi em, tối nay anh có kế hoạch rồi, để khi khác nhé".
"À, không sao", cô mỉm cười thoải mái, ngồi thẳng lên, chẳng chút bận lòng: "Em thật không phải, chẳng báo trước đã chạy ngay đến công ty tìm anh. Vậy, anh đưa em về nhà nhé?".
"Ừ", Giang Doãn Chính đáp, ngoặt xe về phía bên phải bùng binh.
Quả nhiên, chỗ ở của Diệp Hi Ương ngược đường với nhà Lâm Nặc. Lâm Nặc nhìn thời gian, giờ tan tầm cao điểm thế này, đi đi về về cũng hết nửa thành phố, e còn tốn thời gian hơn cô đón xe về nhà.
Nhưng đã ngồi vào xe rồi, cô chẳng tiện nói gì, huống hồ, hôm nay dường như tâm trạng Giang Doãn Chính không được vui, giờ phút này im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An, hỏi: "Em đang ở đâu?".
Lâm Nặc cúi đầu, vội nhấn phím: "Đang trên đường về nhà".
Hồi sau, chuông điện thoại lại reo lên, trong xe tĩnh lặng khiến âm thanh càng vang vọng hơn. Giang Doãn Chính liếc nhìn từ gương chiếu hậu, Lâm Nặc vội chuyển điện thoại sang chế độ rung, vẫn là tin nhắn của Từ Chỉ An, hàng chữ ngắn ngủi: "Có mang theo ô không? Có bị ướt không?".
Cô khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong/2077764/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.