Giang Doãn Chính ngoái đầu lại, cảm thấy khó hiểu, nhìn Lâm Nặc, thờ ơ nói: “Bạn bè bình thường, có cần thiết phải quan tâm đến vậy không?”.
Lâm Nặc nghẹn lời, không thể tin nổi, chỉ cảm thấy anh xưa nay vốn trầm tĩnh, giờ đây lại nói giọng hờn dỗi tựa như một đứa trẻ, thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay, dù sao đi nữa cũng chẳng thể phủ nhận sự xuất hiện vừa rồi của anh trong quán bar tựa như vì sao cứu tinh, trong cô ánh lên hy vọng cùng niềm vui sướng mãnh liệt.
Nhìn thấy anh, dường như cả thế giới đều yên ổn lại, chẳng cần lo lắng lại càng không phải sợ hãi điều gì, dường như đó chính là cảm giác an toàn trời cho.
Chiếc xe từ từ khởi động trong sự tĩnh lặng, lướt trên con phố ngày thường Lâm Nặc chưa từng đi qua, cuộc sống về đêm của thành phố vừa mới bắt đầu, đèn đuốc dày đặc đem lại cảm giác ấm áp náo nhiệt đến lạ thường.
Giang Doãn Chính lặng lẽ tựa vào ghế da, khép hờ mắt chẳng buồn để tâm đến cô, gần như kiệt sức.
Từ phía cô có thể nhìn thấy đường nét thanh tú trên khuôn mặt trông nghiêng của anh, lòng cô chợt xao xuyến, muốn lại gần hơn chút nữa thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Từ Chỉ An thở gấp hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Thật ra, xe đã đi rất xa nhưng Lâm Nặc vẫn quay đầu lại theo phản xạ đưa mắt nhìn quang cảnh cùng dòng người xa lạ nhanh chóng lùi dần phía sau, khẽ hỏi lại: “Còn anh?”.
“Quán bar”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong/2077781/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.