Sau khi quay về thành phố C, cô nhận được bưu phẩm gửi từ Hàng Châu, chiếc túi xách nhỏ màu trắng ngọc trai kèm theo một mảnh giấy, chỉ vẻn vẹn hai chữ: Xin lỗi.
Lâm Nặc rút điện thoại, xóa tất cả các tin báo cuộc gọi nhỡ trong máy rồi cất chiếc túi xách đi, vờ như chẳng có chuyện gì tiếp tục cắm đầu làm việc.
Vài ngày sau, Trì Nhuệ chủ động liên lạc với cô, lớn tiếng nói trong điện thoại: "Mau đến hát Kara, sinh nhật tớ..." - Cảnh tượng huyên náo, giai điệu trầm bổng du dương trong KTV, đâu đó giọng ca nữ xa xăm vọng lại đầy ai oán.
Đến khi vào phòng bao, cô mới phát hiện ra mười mấy người quây quần bên nhau, đều là những gương mặt quen thuộc. Chơi oẳn tù xì uống rượu, không khí rất náo nhiệt. Trì Nhuệ giơ tay chào, cao giọng nói: "Hey, cậu đến rồi! Ngồi đấy!", đoạn trỏ vào vị trí ngay cạnh mình.
Lâm Nặc bước sang, lấy món quà vừa mua ra, Triệu Giai nhoài người nắm lấy tay cô lắc nhẹ: "Sao chị đến muộn vậy? Uống rượu hay hát? Hát thì em hát cùng, uống rượu thì chịu thôi, em sắp không xong rồi”.
Lâm Nặc cũng thấy cô uống khá nhiều, gò má ửng đỏ, sóng mắt sóng sánh.
Cô bật một lon bia, gõ nhẹ lên chiếc bàn thấp, âm thanh xung quanh quá lớn, cô phải hét lớn với Trì Nhuệ: "Sinh nhật vui vẻ!", rồi ngửa cổ uống vài ngụm.
Trì Nhuệ gật gù, uống xong liền xoay người giành mic.
Thế nhưng người đó chẳng chịu nhường, cứ giữ rịt chiếc mic trong lồng ngực, giọng hát đứt quãng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong/2077828/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.