🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Từ Bảo Bảo hỏi một số vấn đề tương đối quan trọng, cậu yên lặng đóng gói đồ đạc này nọ, chuẩn bị chuyển sang nhà Nghiêm Trạch Thừa.

Lúc trước cậu đã bàn bạc tốt với Nghiêm Trạch Thừa rồi, hiện tại đương nhiên sẽ không hối hận.

Lúc cậu rời đi, Tần Mai và Từ Kiến Hoa mặc dù có chút không nỡ, nhưng có vẻ bởi vì nghĩ đến Từ Bảo Bảo nói rằng đó là người cậu thích, cho nên cuối cùng cũng không ngăn trở, chỉ có ánh mắt nhìn Từ Bảo Bảo tràn ngập tình yêu.

Trong lòng Từ Bảo Bảo cũng có chút khổ sở.

Lúc cậu còn ở cô nhi viện, thứ cậu khát vọng nhất kỳ thật chính là tình yêu của ba mẹ. Sau khi đến thế giới này, mặc dù chiếm được tình yêu đó, nhưng trong lòng cũng có một tia áy náy bởi vì cậu cảm thấy cậu đã chiếm tiện nghi của nguyên chủ, cho nên lại càng muốn đối xử tốt hơn với Tần Mai và Từ Kiến Hoa… Vì sao linh hồn của cậu lại đột nhiên xuất hiện trong cơ thể của nguyên chủ, cậu cũng không hiểu, nhưng nếu đã như vậy thì chỉ có cố gắng mới có thể báo đáp được bọn họ.

Sau khi im lặng một lúc, Từ Bảo Bảo an ủi nói: “Con sẽ thường xuyên trở về, ba mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe…”

Tần Mai và Từ Kiến Hoa đưa mắt nhìn nhau, Tần Mai cười nói: “Con trai trưởng thành rồi.”

Mặc dù là cười, nhưng nước mắt cũng đã sắp tuôn ra.

Bà xoay đầu sang chỗ khác, có vẻ như không muốn Từ Bảo Bảo nhìn thấy.

Từ Bảo Bảo trong lòng rầu rĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn rời đi.

Cậu cúi đầu, không nói gì trong một lúc lâu.

Lại một lần nữa ngồi trên xe bay của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cả người đều mệt mỏi. Khác với lần trước, lần này Từ Bảo Bảo tự nguyện lên xe. Ngay lúc cậu định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút thì Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên đưa một phong văn kiện cho cậu.

Lúc Từ Bảo Bảo nhận phong văn kiện để ý một chút, phát hiện bây giờ mắt Nghiêm Trạch Thừa là màu xám.

Cậu chớp mắt một chút, mở văn kiện ra, phát hiện bên trong rõ ràng là hợp đồng mà hai người bọn họ lúc trước đã bàn bạc kỹ, đọc qua từ trên xuống dưới, Từ Bảo Bảo phát hiện các yêu cầu trong hợp đồng đều rất rõ ràng, không thêm bớt cái gì vào những gì Từ Bảo Bảo đã nói lúc trước, chỉ là có một chỗ không giống – ba năm sau khi kết hôn, nếu hai người đều có tình cảm với đối phương thì có thể không ly hôn.

Lúc Từ Bảo Bảo đọc đến đây, không nhịn được ngẩng đầu, ý vị sâu sa liếc nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa mỉm cười.

Nếu mọi thứ trên hợp đồng đều đã được soạn tốt, Từ Bảo Bảo tất nhiên sẽ không từ chối, cậu thản nhiên ký tên mình vào hợp đồng.

Xe bay rất nhanh đã dừng lại, sau khi Từ Bảo Bảo vào nhà thì phát hiện quả nhiên giống như Nghiêm Trạch Thừa đã nói, trong nhà có một căn phòng tràn đầy linh kiện cơ giáp, cũng không biết là trong nhà Nghiêm Trạch Thừa luôn có sẵn một căn phòng như vậy, hay vì muốn làm cho Từ Bảo Bảo vui nên mới làm riêng một phòng như thế.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Nghiêm Trạch Thừa cũng đều coi như không tồi, Từ Bảo Bảo cảm thấy thỏa mãn nói: “Phòng này từ nay trở đi thuộc về tôi sao?”

Nghiêm Trạch Thừa gật đầu.

Từ Bảo Bảo đi dạo một vòng quanh phòng, phát hiện trong phòng còn có một cái giường nhỏ, ánh mắt lại càng sáng hơn, cậu về sau hoàn toàn có thể nằm trên giường lúc đi vào không gian. Cậu không nhịn được đi qua ngồi lên giường, cảm thấy rất thoải mái, liền híp mắt nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Nhưng mà còn có một chuyện tôi muốn nói rõ với anh. Lúc tôi chế tạo cơ giáp không hy vọng bị người quấy rầy, cho nên mong căn phòng này có thể trở thành không gian thuộc về một mình tôi, được chứ?”

Nghiêm Trạch Thừa nhìn Từ Bảo Bảo một lúc, gật đầu: “Được.”

Từ Bảo Bảo càng hài lòng hơn, cậu giống như một người lãnh đạo đi thị sát (kiểm tra xem xét),gật gật đầu, cấp dưới Nghiêm Trạch Thừa đi theo phía sau, đi một vòng toàn bộ phòng, sau đó bắt đầu dỡ đồ.

Kỳ thật Từ Bảo Bảo không mang theo nhiều thứ, đơn giản chỉ có vài bộ quần áo cùng vài vật dụng hàng ngày mà thôi, không bao lâu đã xong.

Đôi mắt xám trong như thủy tinh của Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo, chờ sau khi Từ Bảo Bảo làm xong hết tất cả mọi thứ, liền hỏi: “Tôi có thể có vinh hạnh được mời cậu Từ đi ra ngoài ăn một bữa cơm không?”

Từ Bảo Bảo nhướn mày: “Tất nhiên là có thể.”

Từ Bảo Bảo kỳ thật cũng không ôm tí hy vọng nào đối với lần ra ngoài ăn cơm này, dù sao hồi còn ở nhà, bữa cơm mà Tần Mai nấu kia cũng đã làm cậu câm nín rồi… Nhưng mà ôm thái độ đi thử một lần, cậu vẫn đi ra ngoài với Nghiêm Trạch Thừa.

Sau đó thì ôm bụng ra khỏi nhà hàng.

Motor*! Đồ ăn ở nhà hàng tuy rằng nhìn đẹp mắt hơn đồ ăn Tần Mai nấu một chút, thoạt nhìn có vẻ bình thường, thế nhưng lúc ăn thì… thật sự… có một loại hương vị kỳ kỳ quái quái được chưa! Hơn nữa, nghe nói một bữa cơm như vậy tốn hơn 100 đồng liên bang! 10 vạn nhân dân tệ ạ!!! Cuối cùng còn ăn không ngon! Nói điều này ra thì mọi người đều sẽ nhìn cậu như nhìn một đứa ngốc được chưa!

(*马达: nghĩa gốc là motor, là động cơ đó, cơ mà không biết ở đây dùng với nghĩa gì? Nó có phải từ lóng không? QAQ)

(10 vạn nhân dân tệ = hơn 300 triệu… ăn cái gì vậy trời)

Từ Bảo Bảo thật sự tuyệt vọng với đồ ăn của thế giới này…

Cậu lại nghĩ đến những ngày tới phải uống dịch dinh dưỡng, ngay lập tức cảm thấy cả người đều không khỏe…

Tự mình động thủ, cơm no áo ấm! Thân là BOY biết nấu cơm, Từ Bảo Bảo lập tức nghĩ đến trong nhà Nghiêm Trạch Thừa cũng có phòng bếp, hơn nữa dụng cụ nấu ăn cũng đầy đủ mọi thứ, lúc này hạ quyết định, cậu nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Ở gần đây có siêu thị không! Tôi muốn đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn!”

Nghe được Từ Bảo Bảo nói, trong mắt màu xám của Nghiêm Trạch Thừa hiện lên sự vui vẻ: “Có.”

Trên đường đến siêu thị, Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên nói: “Trước kia tôi có nghe nói đến trù nghệ của mẹ cậu.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa: “Nghe nói là rất tốt?”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật một cái: “Đúng vậy, rất không tồi.”

Nghiêm Trạch Thừa: “Trách không được cậu không thích ăn đồ ăn ở nhà hàng, về sau không phải là tôi đây có lộc ăn sao?” Lúc nói lời này, trên mặt Nghiêm Trạch Thừa có một nụ cười thản nhiên làm cho cả người anh ta thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.

Từ Bảo Bảo nhìn anh ta thêm một lúc mới qua loa gật đầu.

Không thể không nói, người soái như vậy… quả nhiên mặc kệ thế nào đều làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!

Chẳng qua… thật ra đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, người ở thế giới này rốt cuộc là thích hương vị của dịch dinh dưỡng và đồ ăn trong nhà hàng, hay là không nấu được đồ ăn khác có hương vị tốt hơn…

Lái xe bay, hai người rất nhanh đã tới một siêu thị rất to gần đó.

Trong siêu thị cũng không có rất nhiều người.

Ở thế giới trong tương lai này, đa số người đều chọn mua hàng qua mạng, số người tự mình đi mua đồ này nọ rất ít. Sau khi Từ Bảo Bảo vào siêu thị liền bắt đầu đi xung quanh, cậu tính toán trước tiên tìm một ít gia vị.

Nhưng mà Từ Bảo Bảo cũng không quá thông thạo với việc nấu cơm như đầu bếp. Hồi còn ở cô nhi viện, cậu còn nhỏ, lúc nấu cơm đều nhìn nhóm các thím làm, họ nói làm cái gì thì cậu làm cái đó, về sau lúc nấu cơm một mình thì cũng chỉ tùy tùy tiện tiện làm này nọ, dù sao thì cũng chỉ có một mình cậu, nấu qua loa cũng được, huống hồ lúc đó tình huống kinh tế của Từ Bảo Bảo cũng thập phần khó khăn…

Từ Bảo Bảo trong siêu thị tìm được các gia vị tương đương với muối, dầu ăn, hạt tiêu, đường, dấm linh tinh gì đó, nhưng mà vị trí của gia vị cũng phi thường kì lạ, dĩ nhiên lại ở khu thí nghiệm. Chờ sau khi cướp đoạt một phen xong, Từ Bảo Bảo phát hiện gia vị ở đây cũng có đủ, sau đó liền đi mua nguyên liệu nấy ăn, mà mấy thứ này cũng ở khu thí nghiệm. Mà Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn đi theo cậu lập tức đảm nhiệm vai trò đàn em, giúp cậu xách đồ.

Thân là thiếu tướng có tiền đồ nhất đế quốc, Nghiêm Trạch Thừa tự nhiên bị nhân viên thu ngân duy nhất của siêu thị nhận ra. Người nhân viên kia a nửa ngày, mặt đỏ hết cả lên, cuối cùng ấp úng nói: “Thiếu… Thiếu tướng…”

Nghiêm Trạch Thừa nở một nụ cười thản nhiên.

Nhân viên thu ngân kia nháy mắt hoàn hồn: “Nghiêm thiếu tướng! Ngài thật sự là rất… A, sao ngài lại đột nhiên đi mua đồ thí nghiệm vậy?”

Nghiêm Trạch Thừa: “Tôi đi theo giúp người yêu.”

Từ Bảo Bảo nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa, đảm nhiệm vai trò người trong suốt: “…” Đồ thí nghiệm là cái quái gì?

Nhân viên thu ngân: “… Ô ô ô thiếu tướng… Em còn tưởng rằng nội dung buổi phỏng vấn hôm đó của ngài đều được dàn dựng…”

Từ Bảo Bảo trăm triệu không nghĩ tới sẽ gặp phải fan cuồng của Nghiêm Trạch Thừa, khóe miệng cậu run rẩy, trong giây lát đã bỏ những lời của nhân viên thu ngân về đồ thí nghiệm ra sau đầu, trả tiền xong như bỏ chạy mà ra khỏi siêu thị. Sau khi hai người mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Từ Bảo Bảo bắt đầu dỡ đồ, tính nấu cơm.

Tất cả vì lưỡi của chính mình!

Ôm ý nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo cũng nhiệt tình mười phần bắt tay vào làm, tuy rằng tất cả dụng cụ ở đây đều không giống như đồ ở Trái Đất nhưng Từ Bảo Bảo có trí nhớ của cơ bắp (muscle memory) nên rất nhanh đã vào quỹ đạo.

Vì là bữa cơm đầu tiên nên Từ Bảo Bảo cũng không tính nấu những đồ ăn phức tạp, một bát mỳ trứng cũng được rồi. Lúc cậu nấu cơm, Nghiêm Trạch Thừa với đôi mắt đã tự động biến thành màu đỏ giây phút hai người trở về nhà vẫn luôn ở bên cạnh mong chờ nhìn cậu như một con cún con, thường thường vẫy đuôi một cái, làm Từ Bảo Bảo cảm thấy đặc biệt buồn cười.

Cậu cũng đồng thời phát hiện, trong sinh hoạt hàng ngày, xuất hiện nhiều nhất chính là Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ tươi, mà Nghiêm Trạch Thừa mắt xám chỉ có thể xuất hiện trong một ít tình huống đặc biệt, hơn nữa cũng rất rõ ràng là Nghiêm Trạch Thừa mắt xám ôn hòa và bình thường hơn nhiều so với mắt đỏ.

Lúc làm được hơn nửa, Từ Bảo Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa, phát hiện biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa trở nên rất kỳ lạ.

Cậu không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày: “Cái này… còn có thể nấu như vậy sao? Tôi nhớ rõ không phải như thế…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo hừ một tiếng, thầm nghĩ kỹ thuật nấu ăn ở Trái Đất làm sao có thể giống như kỹ thuật mà làm ra đồ vật đen xì của các người? Mấy người ngoài hành tinh các người hãy quỳ gối dưới mỹ thực Trung Hoa của chúng tôi đi!

Cậu ôm ý nghĩ trung nhị như vậy, tự củng cố mục đích của bản thân, rất nhanh đã nấu xong một bát mỳ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.