Là vực thẳm sẵn sàng bước vào
*
Khi máy bay hạ cánh xuống Lộ Thành, đã là mười một giờ đêm.
Không giống như tiếng ve kêu văng vẳng ở Bắc Thành, lúc này ở Lộ Thành lại có mưa phùn.
Đây rõ ràng không phải là một thành phố mưa, do hàng năm thường xuyên có bão nên từ giữa hè đến cuối thu có rất nhiều ngày mưa.
Bạc Tô không cố ý đi đường vòng để mua ô, sau khi rời bến, cô đi thẳng đến khu vực chờ, bắt taxi đến bến phà, lao thẳng tới bến phà lúc 11 giờ 30.
Đến, nhận vé, khởi hành, mọi thứ đều vừa vặn, không trễ một bước hay chậm một nhịp.
Bạc Tô ngồi ghế cuối cùng tại tầng một của phà, thở hổn hển.
Trên mặt biển, những cơn mưa phùn giống như dải lụa, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Nó khác hẳn với cái cách cô từng biến mất trong làn nước và chết trong im lặng.
Bạc Tô nhắm mắt lại, đặt tay trái lên tay phải, thở chậm rãi, bình thản giữa tiếng gầm chầm chậm của phà.
Dần dà, cô nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi.
Dần dà, cô nghe thấy nhịp tim của mình, nhịp này mạnh hơn nhịp kia, loạn hơn nhịp nọ.
Đó là cảm giác được sống rõ ràng, chân thật.
*
Mưa gió triền miên, trước nửa đêm, chiếc phà cập bến bến tàu vắng người ở Bành Đảo.
Đèn đường lờ mờ, đường phố vắng lặng, không một cửa hàng nào mở cửa. Bạc Tô không có nơi nào mua ô nên phải đi bộ dưới mưa.
Cô đến số 33 đường Vĩnh Thành trước khi quần áo ướt đẫm.
Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-mat-troi-chieu-roi/1803781/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.