Tôi ở đất khách gặp lại bạn cũ, người ấy tên gọi Lý Hải Phi. Tôi không định chạm mặt anh ta thường xuyên, nhưng không làm cách nào khác được, giữa thành phố cô tịch này tôi chỉ biết mỗi anh. Có thể nghe giọng nói của người phương Bắc cảm giác thật là tốt. Có thể ăn đồ ăn quê mình, cảm giác cũng thật tốt. Có thể tán gẫu về những chuyện trong quá khứ, cảm giác cũng tốt. Tôi hiểu được cách bổ khuyết nỗi hư không đó là mối nguy hại, thậm chí tôi còn biết Lý Hải Phi đã có bạn gái xứng đôi với anh ta, nhưng làm vui lòng người khác mệt mỏi quá, tịch mịch thì nhiều, sướng vui lại ít, chút niềm vui này với tôi mà nói là thứ tiêu khiển duy nhất, không thể bỏ được.
Cho nên tôi thử thuyết phục chính mình, chấp nhận làm bạn với người yêu cũ, cố gắng đứng ở lập trường bình thường đối đãi với người xa lạ mà mình đã từng hận từng yêu từng quen thuộc nhất. Chỉ có như vậy mới là tốt nhất cho cả tôi và Lý Hải Phi. Tôi nghĩ mình làm không tệ lắm, có thể cười không chút tâm cơ, cũng có thể tỏ ra không băn khoăn gì, cũng có thể phân tích cho anh ta như một người trong cuộc, giải khúc chiết trong mối quan hệ giữa anh ta và bạn gái.
Nhưng, vì sao mỗi đêm khuya tôi vẫn bừng tỉnh, vì sao vẫn nghĩ đến Trần Dũng, còn có cảm giác mình đã trả thù được anh?
Tâm tư đen tối, thật sự là xấu xa!
Hôm nay là sinh nhật Lý Hải Phi, một tuần trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1039542/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.