Tối hôm đó giữa chúng tôi không mãnh liệt như tôi vẫn tưởng tượng, ngược lại có chút vụn vặt thậm chí bình thản : ăn mì gói xong, anh đi tắm, tôi ủi quần áo, khi anh tắm ra thì tôi bảo anh nằm xuống đùi mình, lấy bông dọn dẹp hai cái lỗ tai hơn ba tháng không ai quản.
Đây là thói quen của chúng tôi từ lúc kết hôn đến giờ, là lạc thú của cuộc sống vợ chồng riêng tư, tôi không biết Trần Dũng nghĩ thế nào chứ mỗi khi tôi đưa bông vào vệ sinh tai cho anh, lòng tôi rất vui, giống như mở một cái gối hơi, nhìn nó từ xẹp lép dần dần phồng lên, rất có cảm giác thành tựu. Thật sự, này so với việc quan hệ chăn gối còn gắn bó với nhau hơi, một người giao lỗ tai cho người kia không giống như giao cơ thể mình cho bác sĩ mổ xẻ nó, để người kia vệ sinh những thứ bẩn bên trong tai thì phải tin tưởng giao cho họ lấy ra một phần cơ thể mình. Lòng tin hoàn toàn cũng đến thế mà thôi.
Tôi đương nhiên thấy vui, người đời nói quả không sai : bình an là phúc, bình thản là thật, nghi kỵ phòng bị, lòng dạ tâm cơ để làm gì khi cuối cùng bản thân cũng bị tổn thương, bao nhiêu năm qua đi, cuối đời cũng chỉ còn lại hai ông bà già ngoáy tai cho nhau, cam tâm tình nguyện để người kia thấy mặt yếu đuối không đề phòng của mình.
Tôi và Trần Dũng, dù là tai hay là tim, xét cho cùng cũng đã hợp làm một khối.
Ngoáy tai xong, tắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1039562/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.