Sau cơn mưa trời lại sáng là thế nào? Cứ nhìn chúng tôi sẽ biết. Ngâm nga một bài hái trong phòng, cầm cây lau nhà luyện điệu Tango, cứ nghĩ về chuyện vừa xảy ra là tôi lại cười ngây ngô mãi, gần đi ngủ vẫn không ngừng được, lôi áo ngủ sexy dưới đáy tủ ra mặc vào, nhìn gương tập pose vài kiểu hấp dẫn nhất.
Hiểu chứ? Cái này gọi là trời quang mây tạnh đấy nhé. Anh nói ngoan ngoãn chờ anh. Anh nói, ngày mai trở về sẽ tiếp tục. Anh cười làm mắt tôi hoa lên, tôi say đắm giữa mỹ nam kế hoàn toàn không biết đường ra.
Nằm trên giường, lòng mỹ mãn, xõa tung chăn bông đắp lên người, giữ cho hai tay ấm áp. Ngày mai là ngày đoàn tụ, anh Dũng và Ân Sinh – Ngưu Lang Chức Nữ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, hiểu lầm tan biến, nghi kỵ giải tỏa, hợp lại chẳng biết tình huống sẽ mãnh liệt cỡ nào?
Củi khô bốc lửa? Hay nhu tình như nước? Niếp Ân Sinh sắc nữ quả nhiên suy nghĩ bất lương, vùi đầu vào trong chăn, cắn bao gối cười nham hiểm.
Ring ring ring điện thoại vang, dãy số là của Lệ Lệ, nha đầu này gần đây gây tới gây lui với Tào Hổ, làm chúng tôi cũng bận rộn theo – năm ba ngày lại đi làm người hòa giải, giúp đỡ giải quyết những chuyện không ai hiểu nổi. Lúc này lại sao nữa đây? Tôi nhấc máy, lười biếng chép miệng, thoải mái.
"Alo? Lệ Lệ à".
"Chị!". Lệ Lệ gấp gáp, trong điện thoại ồn ào như đang chạy đi đâu đó, có vẻ cô ấy đang xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1039604/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.