Từ hồi còn nhỏ, Nhạc Dương Linh không ngừng nói với cô rằng: dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất.
“Chị Xuân Phàm chăm chỉ làm việc như vậy chẳng phải là vì bạn trai chị không kiếm được nhiều tiền sao?” Điều này quá rõ ràng.
“Việc anh ta có tiền hay không mắc mớ gì đến chị? Chị chú trọng đến việc mình có tiền hay không.” Đây là tiếng lòng của một cô bé chịu cảnh mồ côi. Từ hồi còn nhỏ, Nhạc Dương Linh không ngừng nói với cô rằng: dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất.
Xuân Phàm tiếp một cuộc điện thoại nội bộ rồi nhanh chóng sắp xếp lại giấy tờ, tiến vào phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc có gì phân công ạ?”
Hiếm lắm mới thấy Dương Lập Hân không ngồi bên bàn làm việc, anh đang đứng cạnh cửa sổ lớn sát đất, cảnh bên ngoài là một khoảng trời xanh bao la.
Anh quay lưng lại với cô khiến cô liên tưởng anh với một pho tượng vậy, tuấn tú và lạnh lùng, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh, dù là lục phủ ngũ tạng đều làm từ hầm băng đá. Phong cách làm việc của anh luôn dũng cảm và quyết đoán, mỗi khi nghe tin tức xấu đến mấy thì mặt anh vẫn lạnh như tiền. Đến cả cha ruột Dương Ngạn Phủ cũng bị anh đối xử lạnh nhạt, vô tình. Mọi chính sách của tập đoàn Đức Hân mà anh đề ra không bao giờ liên quan tới lợi ích của công ty bố, vậy nên Dương Ngạn Phủ vẫn dậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-roi-khong-ket-hon-dau/413133/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.