🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chủ đề quay của kỳ này khá nhẹ nhàng, gọi là “Giọt lệ tinh quang”, ý nói rằng mặc dù chiến tranh tàn phá mang đến bi thương cho “viên nước mắt mỹ nhân ngư” này, nhưng nó vẫn tràn ngập hy vọng và hoài bão, con người nơi đây vẫn giữ được lòng nhiệt huyết với cuộc sống.

 

Nhiệm vụ của năm nghệ sĩ lần này là truyền niềm vui tới cho mọi người.

 

Tổ tiết mục sắp xếp cho năm người họ xuống đường biểu diễn, tự do biểu diễn cái gì cũng được, chỉ cần không vi phạm pháp luật. Bên cạnh mỗi người để một cái bình hoa, trong đó có một trăm bông hoa. Nếu người qua đường thích màn biểu diễn của họ thì có thể lấy đi một cành hoa. Không được lấy nhiều lần.

 

Thứ hạng sẽ tính dựa vào thời gian bình hoa của ai ít đi nhanh nhất.

 

Những nghệ sĩ khác nếu không ca hát thì là khiêu vũ, mà Quan Thắng Thắng chỉ biết mỗi diễn kịch.

 

“Chẳng lẽ bắt em đọc một đoạn lời kịch ở giữa đường sao? Ai sẽ xem chứ?” Cô ta tức giận đến giậm chân: “Như vậy là quá không công bằng với em! Em phải đi tìm đạo diễn để nói cho rõ ràng!”

 

Âu Dương Lam giữ chặt cô ta lại: “Chủ đề lần trước là đề tài em am hiểu, như vậy đối với Hạ Thừa Dục không phải cũng là không công bằng sao? Em xem cậu ta cũng có nói gì đâu.”

 

Cậu ta còn lợi hại hơn em, có nhiều fans hơn em, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu của tổ tiết mục.

 

Âu Dương Lam lấy ví dụ có hiệu quả, Quan Thắng Thắng lập tức nhận ra Hạ Thừa Dục còn không để ý, nếu cô ta còn tiếp tục so đo chuyện này thì chắc chắn sẽ bị người xem mắng.

 

Căn phòng này có bốn người, nệm được trải thành một hàng, vì hai nghệ sĩ có mâu thuẫn nên Âu Dương Lam và Lãnh Xu ngủ ở giữa.

 

Lúc này Thẩm Liên Chi tắm xong đi ra, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, “Phong thuỷ luân chuyển, lần trước là chị nên lần này sẽ là người khác, chị Thắng Thắng nên bình tĩnh một chút.”

 

Cách một tấm vải rèm không nhìn thấy người, nhưng Quan Thắng Thắng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hả hê của cô ta khi nói câu này.

 

Lần này do phải đi xa nên số lượng thiết bị tổ tiết mục có thể mang theo bị hạn chế, trong phòng các khách mời không lắp camera. Cho nên bọn họ có thể thoải mái nói chuyện hay làm gì đó mà không cần lo lắng sẽ bị phát sóng, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm.

 

Quan Thắng Thắng vén rèm lên, một chân vượt qua nệm của Âu Dương Lam, chuẩn bị đi đến chỗ của Thẩm Liên Chi.

 

Âu Dương Lam vội vàng túm chặt cô ta lại: “Em mau đi tắm đi, nước sắp tắt rồi, đừng lăn lộn nữa.”

 

Quan Thắng Thắng bị cản lại mới nhớ ra thời gian sử dụng nước ấm có hạn, vì hai người đại diện còn chưa tắm nên nhanh chóng cầm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.

 

*

 

Lần này chương trình không giới hạn địa điểm, năm nghệ sĩ tự mình tìm kiếm không gian phù hợp cho mình.

 

Tất cả các nghệ sĩ đều muốn đi đến khu phố trung tâm vì ở đó có nhiều người, nhưng nếu vậy thì rất dễ bị phân lưu với những người khác, còn dễ bị so sánh, sinh ra áp lực cạnh tranh. Tốt nhất là ai ca hát thì tách ra, ai khiêu vũ thì cũng tách ra.

 

Về phần Quan Thắng Thắng, không ai chú ý đến cô ta, cô ta cũng cảm thấy mình ở bất kỳ đâu cũng có thể biểu diễn được. 

 

Thật ra nếu đặt ca hát và khiêu vũ biểu diễn cùng nhau, rất dễ tạo ra sự quấy nhiễu vì sử dụng hai loại âm thanh khác nhau. Nếu muốn chiến thắng mà không kéo người khác xuống, tất cả mọi người đều rõ ràng, tốt nhất là bọn họ không ở cùng một chỗ.

 

Sau khi biết phải tự chọn địa điểm, Thẩm Liên Chi dậy rất sớm, trước tiên ra ngoài để chọn địa bàn.

 

Loại chương trình phụ thuộc vào người xem để quyết định vận mệnh này yêu cầu mỗi người trước ống kính đều phải sắm vai người tốt. Do đó, sau khi Thẩm Liên Chi chọn xong, những nghệ sĩ khác sẽ không tự tìm chết mà tới cướp địa bàn.

 

Mấy nghệ sĩ hừng hực khí thế bắt đầu biểu diễn, người đại diện ở bên cạnh thì căng thẳng theo dõi, thỉnh thoảng lại đi xem xét tình hình của “đối thủ”, thời thời khắc khắc chú ý đến thành tích xếp hạng của nghệ sĩ nhà mình.

 

Khi Đường Tô biểu diễn, Tạ Ngôn Chiêu lại không có ở đó.

 

Tần Y dò hỏi Đường Tô, Đường Tô nói với hắn: “Chị ấy muốn ra ngoài đi dạo, có Tân Sa dẫn đường, đến tối sẽ trở về.”

 

Tần Y: “……”

 

【 Chị gái đúng là đi du lịch. 】

 

【 Nếu là tôi thì tôi cũng vậy, ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe buýt hai tiếng, mông đều sắp nứt ra, vừa đến nơi lại phải thi đấu, còn để cho người khác sống không! 】

 

【 Tiểu đáng thương Đường Tô, một mình có phải rất khẩn trương không. 】

 

【 Khẩn trương cái gì chứ, cậu ấy là người bước ra từ cuộc thi sống còn, chuyện này có là gì. 】

 

Tổng thể thì địa điểm mà năm nghệ sĩ chọn gần như là tập trung ở một chỗ. Buổi trưa, Tần Y đi qua đi lại hai lần, cuối cùng chọn ngồi yên ở chỗ bên cạnh Thẩm Liên Chi.

 

Bởi vì chỗ của cô ta nằm ở vị trí trung tâm, bốn nghệ sĩ còn lại giống như vây vòng quanh cô ta. Tần Y thủ ở chỗ này, nếu có tình huống gì bất ngờ xảy ra ở chỗ khác thì hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.

 

Trăm triệu lần cũng không ngờ được, hắn vừa ngồi xuống, một lát sau Thẩm Liên Chi bỗng nhiên chạy tới, kéo tay hắn tiến vào giữa đám đông, rồi xách làn váy khiêu vũ xung quanh hắn. Ngay lập tức, bốn phía xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay và huýt sáo, tiếng người ồn ào vang lên hết đợt này đến đợt khác.

 

Thẩm Liên Chi khiêu vũ không chuyên nghiệp lắm, nhưng động tác và biểu cảm thể hiện ra rất cuốn hút, nụ cười tràn đầy sức sống. Mà Tần Y có ngoại hình xuất chúng, vừa đứng ở đó liền khiến mọi người cảm thấy tuấn nam mỹ nữ, hai người là một cặp trời sinh, xứng đôi vô cùng!

 

Không chỉ người qua đường xem cảm thấy phấn khích, những người xem trực tiếp cũng phấn khích vô cùng.

 

【 A a a!! Tôi đang ship cặp này!! 】

 

【 Chi Chi đẹp quá, ô ô ô 】

 

【 Ai có thể không mê Chi Chi chứ, đúng không, Tần đạo? 】

 

【 Tôi thấy Tần đạo cũng choáng váng luôn, ha ha ha. 】

 

Khi Tần Y bị kéo vào đám đông quả thực có chút choáng váng, hắn cảm thấy chính mình lúc này đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

 

Động tác của Thẩm Liên Chi không phải múa ba lê, mà giống như nhảy kiểu Latin hơn, hắn không rõ lắm. Khi thì vây quanh hắn, vờ như vô tình chạm vào người hắn, hoặc là dùng tóc của mình để kí.ch thí.ch hắn, động tác rất khiêu gợi, hoàn toàn khác với hình tượng thanh thuần thường thể hiện.

 

Hắn có chút co quắp, muốn chạy ra ngoài nhưng lại sợ phá hỏng bầu không khí nhiệt tình của tất cả mọi người lúc này.

 

Chắc là do nghề nghiệp, hắn không quen làm ra hành động làm người khác mất vui trước ống kính như thế.

 

Cũng may sau khi hắn gia nhập, cảm xúc của mọi người được đẩy lên cao, một trăm cành hoa nhanh chóng bị lấy hết.

 

Thẩm Liên Chi kích động ôm lấy Tần Y, “Cảm ơn Tần đạo! Hôm nay anh là thiên thần may mắn của tôi!”

 

Ôm xong liền chủ động tách ra, Tần Y cũng chưa kịp đẩy ra.

 

Một lát sau, Tần Y mở miệng nói: “Lần sau đừng đột ngột như vậy.”

 

Thẩm Liên Chi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào nói “Được.” Sau đó lại nói: “Vậy bây giờ tôi muốn nói với anh, hy vọng ngày mai đạo diễn cũng có thể cho chút mặt mũi, cùng tôi nhảy một điệu.”

 

Nữ sinh chủ động mời khiêu vũ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, bất kỳ chàng trai nào có chút phong độ đều không nên từ chối.

 

Thẩm Liên Chi cũng là nghĩ như vậy, hỏi ở trước ống kính làm cho hắn ngượng ngùng từ chối.

 

Nhưng không ngờ lại bị Tần Y làm khó dễ: “Nếu tôi giúp cô khiêu vũ, thì có nghĩa là phần của cô có hai người biểu diễn, không công bằng với bốn nghệ sĩ còn lại. Hôm nay vì tình huống phát sinh đột ngột nên bỏ qua.”

 

Trong lòng Thẩm Liên Chi rất thất vọng về người đàn ông này, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Vậy được, nói gì thì nói, hôm nay cảm ơn đạo diễn!”

 

Fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ hận rèn sắt không thành thép: 

 

【 Tần đạo, anh rốt cuộc có được hay không! 】

 

【 Tần đạo có phải đang thẹn thùng không? 】

 

【 Bị Chi Chi dựa gần như vậy khiêu vũ, nếu là tôi thì đã ngã từ lâu, Tần đạo của chúng ta rất có định lực đấy. 】

 

*

 

Tần Y bực bội đi tới chỗ biểu diễn của nghệ sĩ tiếp theo, cẩn thận một chút, lần này cách khá xa.

 

Mãi cho đến 6 giờ tối, bình hoa của Quan Thắng Thắng còn tới 83 cành hoa —— mười bảy cành kia là do người qua đường vì cổ vũ cho cô ta nên mới lấy đi.

 

“Thời gian biểu diễn hôm nay đã kết thúc, ngày mai có thể tiếp tục.” Tần Y thông báo cho Âu Dương Lam và Quan Thắng Thắng.

 

Quan Thắng Thắng khóc không ra nước mắt.

 

Cả buổi chiều cô ta đọc lời kịch tận mấy tiếng liền, giọng nói đều khàn, sau đó thật sự là không thể nói được nữa, bắt đầu diễn kịch câm. Một mình cô ta đứng ở chỗ đó, quơ tay múa chân, giống như bị bệnh tâm thần, kết quả mới có mười bảy cành hoa bị lấy đi.

 

“Những người khác thì sao?” Quan Thắng Thắng muốn biết thành tích của những người khác.

 

Tần Y nói: “Hoa đều được lấy hết rồi.”

 

Quả thực là sét đánh giữa trời quang, Quan Thắng Thắng vừa rồi còn bởi vì thể xác và tinh thần mệt mỏi quá khóc không được, ngay lập tức liền khóc.

 

Trong lòng Tần Y: Tôi còn chưa nói cho cô thời gian những người khác hoàn thành nhiệm vụ đâu, khóc hơi sớm rồi.

 

Âu Dương Lam ôm cô ta an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, còn vài ngày nữa mà.”

 

Quan Thắng Thắng kêu khóc: “Vài ngày nữa thì thế nào, mỗi ngày em đều không hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày đều xếp cuối cùng.”

 

Tần Y không biết bọn họ còn muốn ôm nhau khóc trong bao lâu nên đi về khách sạn trước.

 

Thời điểm hắn trở về, Tạ Ngôn Chiêu cũng đã trở lại.

 

Hắn không thấy được người, nhưng vẫn biết cô đã trở lại —— vì hắn nhìn thấy những nhân viên khách sạn lại đang ở đại sảnh cắt hoa hồng.

 

Hoa hồng trải đầy đất, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn.

 

Hắn gõ cửa phòng Tạ Ngôn Chiêu, hỏi cô: “Sao hôm nay cô lại mua nhiều như vậy?”

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, “Không phải mua, người ta cho.”

 

Tần Y kinh ngạc: “Cho? Cho nhiều như vậy? Vì cái gì?”

 

Hắn hỏi quá nhiều, Tạ Ngôn Chiêu không tính trả lời, xoay then cửa tay, chuẩn bị đóng cửa.

 

Tần Y dùng tay chống ván cửa, truy hỏi: “Hôm nay rốt cuộc cô đã đi đâu vậy? Bên này trời xa đất lạ, cô chỉ có một mình, chú ý đừng để bị người ta lừa.”

 

Tạ Ngôn Chiêu không kiên nhẫn: “Hiện tại tổ tiết mục đang cần hoa, tôi cung cấp miễn phí cho các người, anh không cảm ơn tôi thì thôi, sao còn nói nhiều câu vô nghĩa như vậy.”

 

“Tôi……”

 

Tần Y còn muốn nói gì đó nhưng bị Tạ Ngôn Chiêu trực tiếp đánh gãy: “Anh yên tâm, cho dù anh có bị lừa thì tôi cũng sẽ không bị lừa.”

 

Tần Y nghẹn họng, hơi hơi hé miệng, “Vậy ngày mai Đường Tô biểu diễn cô đi sao?”

 

“Không đi.”

 

“Không đi? Vậy cô muốn đi đâu?”

 

“Đi chơi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu bỏ lại hai từ đó rồi đóng sầm cửa trước cái nhìn trân trối của Tần Y.

 

Thời gian ở nước L và Hoa quốc chênh lệch nhau sáu tiếng, cho nên vào buổi tối lúc Tạ Ngôn Chiêu đăng Weibo thì ở Hoa quốc mọi người đều đang ngủ. 

 

Thế nhưng khi bài viết được đăng lên vẫn có không ít fans cú đêm mò tới.

 

Tạ Ngôn Chiêu đăng chín bức ảnh, tất cả đều được chụp khi cô đi dạo trong ngày hôm nay. Trên ảnh có một đàn chim công đang bay lượn, nai con uống nước bên bờ suối, cây cối xum xuê, đồi núi kéo dài bất tận, cát biển mềm mại tinh tế và nước biển trong xanh thăm thẳm, cuối cùng là ánh nắng chiều tà đẹp vô cùng.

 

Dưới ánh nắng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả mặt nước, Tạ Ngôn Chiêu cùng những đứa trẻ đang vây quanh cô cùng nhau chụp ảnh bên bờ biển.

 

Tần Y lướt đến bức ảnh cuối cùng, nhìn chằm chằm một hồi lâu, thầm nghĩ: Hôm nay cô đúng thật là đi chơi.

 

Các khách mời khác hôm nay cũng đăng Weibo, chủ yếu là những bức ảnh trong lúc biểu diễn, đến chỗ Tạ Ngôn Chiêu thì thành blog du lịch, khu bình luận ở dưới cũng nhẹ nhàng:

 

【 Chị gái chơi vui ghê!! 】

 

【 Có thể chụp thêm nhiều bức ảnh như vậy nữa được không! Hy vọng lần sau có thể đăng mười tám tấm! 】

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu ra ngoài nhiều ngày liên tiếp, mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại, sau đó thường xuyên đăng ảnh phong cảnh lên Weibo. Một hôm vào giữa trưa khi mọi người đang cùng nhau ăn cơm, có nghệ sĩ bắt đầu than phiền, nói cô mỗi ngày chỉ đi chơi, làm cho mọi người không còn tâm trạng thi đấu, nói cô làm ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của mọi người.

 

Người đầu tiên lên tiếng chính là Nghiêm Bạch, bản thân Quan Thắng Thắng trước đó có ý kiến với Tạ Ngôn Chiêu nên cũng tham gia vào.

 

Hai người kẻ xướng người họa công kích Tạ Ngôn Chiêu, Đường Tô vừa nghe liền nổi giận, “Chị của tôi nói với các người ở bên ngoài chơi vui, hay là đem ảnh chụp đến trước mặt các người bắt các người nhìn hả? Tự mình không tích cực thi đấu, sao lại quay qua trách chị tôi?”

 

Tính tình Nghiêm Bạch vốn không tốt, nghe Đường Tô nói như vậy, lập tức xắn tay áo đứng lên.

 

【 Làm gì làm gì? Muốn đánh nhau hả?? 】

 

【 Nghiêm Bạch tính đánh Đường Tô à? 】

 

【 Trước đây hắn từng vào cục cảnh sát đấy, đạo diễn anh làm gì đi! Kéo người lại! 】

 

Tần Y cũng sợ Nghiêm Bạch làm xằng bậy, tính kêu vệ sĩ tới cản lại.

 

Nhưng ngay sau đó, nhân viên khách sạn chạy vào nhà ăn. Mấy ngày nay họ đã rất quen thuộc với Tạ Ngôn Chiêu, lúc này trên mặt tràn đầy kích động, lôi kéo tay Tạ Ngôn Chiêu, nói năng có chút lộn xộn: “Tạ, chủ tịch tỉnh của chúng tôi tới, ông ấy muốn tìm cô!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.