Editor: May
Sau khi Tống Thanh Xuân bắt đầu ra ngoài đi lại, gần như mỗi ngày đều sẽ ra ngoài làng du lịch đi dạo rất lâu.
Tô Chi Niệm vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng từ đầu đến cuối cô lại coi anh như không tồn tại, không nói câu nào với anh, cũng không đi liếc anh một cái.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân đi ra khỏi biệt thự, khi cô mặc ít quần áo, hoặc là cô mang giày cao gót đi không ổn định ở trên con đường đá, anh sẽ khoác áo cho cô, hoặc là vào lúc cô suýt nữa ngã sấp xuống sẽ dìu đỡ cô một cái, nhưng không đến lúc đó, Tống Thanh Xuân liền sẽ giống như là biến thành người khác, kéo áo trên người xuống vứt trên mặt đất, hoặc là hất cánh tay anh dìu đỡ cô ra, xoay người trở về biệt thự.
Tô Chi Niệm biết, Tống Thanh Xuân không bằng lòng nhìn thấy anh, cho nên về sau, lúc cô đi ra, anh liền sẽ tránh né trước, tận lực để cho chính mình đừng xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.
Chẳng qua dù Tô Chi Niệm đã rất tận lực tránh né Tống Thanh Xuân, nhưng làng du lịch lớn như vậy, bọn họ vẫn sẽ không cẩn thận liền chạm mặt.
Ngày đó rơi rất nhiều tuyết, trong làng du lịch có mấy người bạn nhỏ chất người tuyết, Tống Thanh Xuân lớn hơn bọn nó mười tuổi, gia nhập hàng ngũ của bọn nó, cùng chơi đùa với bọn nó.
Người tuyết chất đến một nửa, mọi người liền chơi ném tuyết, nhiều ngày như vậy, Tống Thanh Xuân luôn chưa từng cười qua, lúc chơi đùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-yeu-em-99-lan/830866/chuong-735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.