Editor: May
Tô Chi Niệm phát hiện thân thể Tống Thanh Xuân cứng đờ, mi tâm càng nhăn lợi hại hơn.
“Chẳng lẽ cô ta đả thương...” Lời của Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, liền nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Xuân có chút trầm thấp, nhìn chằm chằm vào một chỗ, anh chợt hiểu rõ ra, ngừng lời nói bên bờ môi, nhìn lại theo tầm mắt Tống Thanh Xuân.
Phương Nhu nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống không của mình, biểu tình vô cùng phức tạp, chị ta thì thầm nhiều tiếng “Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?”, sau đó liền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, cừu hận giống như là hận không thể lập tức giết người.
“Mày làm? Hay là mày làm?” Mắt Phương Nhu, vòng tới tới lui lui giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nhiều lần, mắt liền đối diện Tô Chi Niệm: “Là mày? Là mày đúng không? Rốt cuộc mày đã làm gì tao? Mày...”
Phương Nhu nói nói, liền giống như phát điên nắm lấy cái ghế, ném về phía Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm theo bản năng che ở trước người Tống Thanh Xuân, né sang bên cạnh, ghế dựa đập lên cửa sổ du thuyền, thủy tinh vỡ vụng, ồn ào vang dội.
Tô Chi Niệm vừa phòng bị Phương Nhu tiếp tục phát điên, vừa nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Tống Thanh Xuân một câu: “Ghi âm xong hết rồi chứ?”
“Ghi âm xong rồi.”
“Chúng ta đi ra ngoài trước, đoán chừng cảnh sát cũng sắp đến...”
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, Phương Nhu liền dùng giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-yeu-em-99-lan/831484/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.