Thấy đứa trẻ hiếm khi tỏ ra vui vẻ như vậy, không hề sợ hãi học tập, Phó Yên cười đè con khỉ nhỏ đang nhảy nhót hoan hô lại rồi nói: “Đi học là chuyện lâu dài, không thể bỏ dở nửa chừng, một khi bắt đầu thì phải kiên trì liên tục, không thể khóc lóc đòi từ bỏ không học.”“Đệ muốn đi học, sẽ không khóc nhè đâu.” Tiêu Giản ôm lấy đùi của Phó Yên, nói một cách khẳng định.“Được, vậy nếu A Giản không muốn đi ra ngoài chơi thì cùng tẩu tử học chữ trước đã.
Chờ nửa năm sau thân thể đệ điều dưỡng ổn thỏa thì tẩu tử sẽ đưa A Giản đi vào trường tư thục trong thành bái sư đi học.”“Vâng, vâng.”Tiêu Giản như cái đuôi bám theo Phó Yên, theo trước theo sau, khăng khăng phải giúp Phó Yên thu dọn chén đũa và rửa chén, lau bàn.
Phó Yên lấy kéo, lấy chỉ thêu, cậu bé mang cái rổ nhỏ theo cho nàng; Phó Yên muốn đi ra chỗ cây táo trong viện, cậu bé dọn một cái ghế nhỏ cho nàng.Hết sức ân cần.Phó Yên hết nói nổi cậu bé, liền mặc kệ cậu.Ngồi dưới cây táo ở trong viện, Phó Yên tìm được hai nhánh cây, viết xuống mặt đất chữ “Tiêu”, trước hết dạy tên của đứa trẻ để gợi lên hứng thú học tập.Phó Yên nói: “Cái chữ này chính là ‘ Tiêu ’, là Họ của đệ.
Hôm nay chúng ta học tập tên của A Giản trước, được chứ?”Tiêu Giản: “Được ạ!”Phó Yên dùng chân xoa chữ trên mặt đất đi, sau đó từ từ viết từng nét chữ rồi giảng giải.
Tiêu Giản nghiêm túc nghe, sau đó làm theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nong-gia-kieu-phuc-the/534796/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.