Hân Nhan từ nhà An Thành đi ra, còn chưa kịp đóng cửa thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng vang thật lớn, là âm thanh đồ vật bị vỡ.
Chẳng biết anh lại ném gì nữa. Hân Nhan thấy buồn cười, anh vẫn ấu trĩ như hồi đó.
Buổi tối cô đến nhà Tô Vãn.
Tô Vãn vừa mới sinh em bé, đặt tên là Hàn Thạc, tiếng khóc của bé trai đặc biệt to rõ.
Tô Vãn ôm em bé, vẻ rất đau đầu: “Đứa nhỏ này có tài làm chuyên viên luyện giọng bẩm sinh."
Hân Nhan ca ngợi hết lòng: “Tô Vãn, Hàn Phong thật tốt với cô.” Thời này mà còn người chồng hết lòng chăm sóc cho vợ thật là hiếm thấy.
Tô Vãn nghe xong lại cười: “Không dám đâu, từ khi đứa nhỏ ra đời, địa vị của tôi tuột dốc không phanh. Suốt ngày anh ấy cứ ôm nó không rời, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái."
Hân Nhan nhịn không được cười rộ lên: “Thôi đi cô, cô xem cô được người ta chăm sóc chu đáo đến nỗi mập mạp như vậy còn muốn gì nữa. Hàn Phong phải vất vả làm việc bên ngoài, về còn phải chăm sóc em bé và cô nữa mà."
Đúng lúc Hàn Phong bưng trái cây đến, anh ta cười nói: “Hân Nhan, vẫn là cô hiểu biết lý lẽ. Nói chứ, tôi mới là người có địa vị thấp nhất nhà này đấy.” Dứt lời, anh ta ngồi xuống cạnh Tô Vãn, nắm tay cô ấy, vẻ rất yêu chiều.
Cô nhớ trong câu chuyện "Tình Yêu” của Trương Ái Linh đã từng viết: ‘Giữa biển người mênh mông lại gặp được người bạn hằng mong chờ, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nong-nan-vi-yeu/1460778/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.