Phòng phu nhân càng nghe càng thấy vô lý, tiến lên một bước ôm Tiểu Thảo đang bị nước miếng của Trương thị phun cho liên tục lùi về phía sau, nhíu mày tức giận nhìn bà già đang la lối om sòm này, cười lạnh nói: “Chưa từng thấy bà nội nào lại như vậy, nhục mạ cháu gái còn nhỏ của mình bằng những lời nói ác độc như vậy.
Có bà nội lời nói và việc làm thô bỉ, càn quấy như vậy, đúng là nỗi xót xa của Tiểu Thảo nhà chúng ta!”Trương thị đang mắng đến vui vẻ lại bị một cơn giận xông lên đỉnh đầu, cũng mặc kệ có phải vợ quan hay không, nhảy cao ba thước, chỉ mặt Phòng phu nhân lớn tiếng mắng chửi: “Ngươi là cái thá gì hả? Ta dạy dỗ đứa cháu gái không biết trời cao đất rộng này, liên quan gì đến ngươi? Đừng nghĩ rằng nhà ngươi làm quan là có thể duỗi tay xen vào chuyện nhà chúng ta!”Linh Lung tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vọt tới trước mặt phu nhân nhà mình trung thành hộ chủ, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Phu nhân nhà ta đường đường là phu nhân quan tam phẩm.
Kể cả Phi tần trong hoàng cung cũng phải nể mặt phu nhân nhà ta ba phần.
Một ngu phụ dốt nát như ngươi, ai cho ngươi cái lá gan đó dám chỉ mặt nhục mạ phu nhân nhà ta? Phu nhân, nô tỳ cầm thiếp của người đi huyện nha, nô tỳ không tin không trị mụ già ngu xuẩn này!”Trương thị vừa nghe đến hai chữ “huyện nha” thì lập tức hoảng sợ.
Khuôn mặt dữ tợn run rẩy, vừa rồi bà ta còn tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/2589674/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.