Nhìn một bàn đầy ngọc trai to khoảng ngón tay cái, Chu Tuấn Dương đột nhiên mở miệng nói: “Mấy viên trân chây này không phải là Tiểu Long Nữ kia cho nàng đó chứ?”“Huynh nghĩ vậy cũng được!” Tiểu Thảo cố ra vẻ thần bí cười cười, thật ra trong lòng nàng muốn nói: Ngọc trai Tiểu Long Nữ đưa vẫn còn trong túi nàng, nàng không dám mang ra ngoài vì sợ mấy viên ngọc trai to như trứng gà đó sẽ dọa sợ mọi người.Cuộc thi mò ngọc trai lần nãy cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
Ngọc trai to hơn đầu ngón tay cái thu mua năm sáu viên, hơn nữa mấy món trang sức đã mua ở Kinh thành điểm xuyết lên vài viên ngọc trai, làm mũ đội ngọc trai là được.
Còn viên ngọc trai tím sang trọng quý giá kia nạm ở chính giữa cái mũ, tăng thêm hẳn một bậc về giá trị của món trang sức này.Dù sao thì lúc Đoan Vương phi tổ chức thọ yến đội chiếc mũ sang trọng này đủ để trấn áp tứ phương khiến các vị khách quý kinh ngạc.
Càng khiến người khác hâm mộ là ngoài cái mũ này ra, trong cung còn tặng một chùm san hô đỏ cao khoảng một người, thân cành nguyên vẹn, màu sắc diễm lệ như ánh ban mai, đặt ở trong đại sảnh để mọi người thưởng thức.
Cây san hô này đưa đến những tiếng khen ngợi không thôi, những phụ nhân tông thất kia rối rít khen Đoan Vương phi có một người con trai hiếu thuận.Chỉ có vợ chồng Đoan Vương phi biết sự thật, cây san hô đỏ này là do nha đầu Dư Tiểu Thảo lặn xuống biển phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nong-vien-tu-cam-lam-tieu-uyen/2589931/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.