Lữ Yên Hàn đã cho người lui xuống hết, vì để tránh kinh động kẻ tình nghi, hắn không điều tra phạm vi lớn, mục tiêu hàng đầu mấy ngày nay là thăm dò rõ ràng thế lực bên trong huyện Kim Thủy.
Từ trước hắn chỉ nghe danh về nơi này, vẫn chưa từng thâm nhập, nhưng lần này xem ta phải tìm hiểu thật kỹ mảnh đất ngoài vùng pháp luật này rồi.
Ánh nắng vừa chiếu vào trong viện, Lý Kỳ Thù đã tỉnh dậy trong cơn mông lung, mà Lý Ngoan vẫn ngủ chổng vó trong phòng. Trong mộng, hắn... bị một con ngựa đuổi theo.
Lý Kỳ Thù đẩy cửa ra, thông qua hành lang sâu thẳm, ngờ ngợ nhìn thấy được tư thế oai hùng mạnh mẽ đang vung Nghị Đao.
Trường đao quạt gió chém đứt mảnh lá từ trên trời rơi xuống, đứt thành hai mảnh, xào xào rơi xuống.
Một trận vỗ tay từ nơi không xa vang lên.
Lữ Yên Hàn liếc mắt thu đao, ánh mắt hơi liếc, trong ánh nắng mới nhú buổi sáng là một người nói cười nhỏ nhẹ, hồ phục màu vàng nhạt, eo thắt lưng ngọc, hoa văn thêu kim đan nơi cổ tay theo tư thế tay khép mở mà rực rỡ ngời ngời.
Rõ ràng là động tác đơn giản, khuôn mặt trắng thuần khiết hoàn mỹ, nhưng Lữ Yên Hàn như là chớp mắt đã ngàn năm, thấy được phong cảnh tuyệt mỹ nhất trên thế giới này.
"Lữ huynh thật sự là thân thủ tốt." Lý Kỳ Thù sau khi đến gần nhìn Lữ Yên Hàn đã thu đao về bên cạnh người nói rằng.
"Không bằng..." Không bằng một phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/not-chu-sa-cua-the-tu-gia/2070510/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.