Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Tiêu Dung Diệp, ấm áp như vậy, tâm Lệ Ảnh Yên co rút đau một chút.
"Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lẩm nhẩm khiến Tiêu Dung Diệp nghi hoặc nhíu mày, sao không thấy nữ cặn bã này một lúc, nàng lại thay đổi giống như trở thành một người khác rồi vậy.
"Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lại lần nữa cất cao âm điệu chất vấn một tiếng, trong giọng nói run rẩy như là bao hàm ủy khuất rất lớn.
"Như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi sặc nước nên nước tràn vào đầu, sặc đến choáng váng ư?"
Tiếng nói Tiêu Dung Diệp ôn nhuận như nước, trêu chọc Lệ Ảnh Yên.
Nhưng bỗng nhiên, Lệ Ảnh Yên như đang phát tiết, bổ nhào vào lòng Tiêu Dung Diệp.
"Oa!" một tiếng liền khóc lên.
Thấy bộ dáng nức nở của Lệ Ảnh Yên giống như là một đứa nhỏ bị thương không được giúp đỡ, Tiêu Dung Diệp yêu thương nàng từ trong đáy lòng.
Tay nhẹ vỗ về đầu nhỏ của nàng như là có ma lực, vuốt tóc Lệ Ảnh Yên.
"Như thế nào? Bị ủy khuất gì sao? Nói với ta, ta bênh vực kẻ yếu cho nàng!"
Nhưng lời nói của Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không hiệu quả, tiếng khóc của Lệ Ảnh Yên càng lúc càng lớn, tay nhỏ bé ôm sát thắt lưng của hắn càng dùng sức ôm chặt, giống như muốn dùng sức dung nhập hắn vào trong cơ thể của mình vậy.
Thắt lưng Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên ôm chặt, cũng không muốn đẩy nàng ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ một lòng muốn nàng không buông tay ôm mình, cứ như vậy mãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/953976/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.