Nguyên lai thích một người sẽ khắc cốt ghi tâm như vậy, tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên run run vỗ nhẹ bộ ngực phập phồng của mình. Tâm đột nhiên phát đau, coi như một con dao sắc đâm thẳng trái tim, đau đến bản thân không thể hô hấp.
"Yên Nhi." Chẳng biết lúc nào, thân mình cao ngất của Hoắc Thiếu Nghi lấy tư thế của một vị thần xuất hiện ở trước mặt Lệ Ảnh Yên.
Khẽ gọi tên nàng, giọng nói mang theo run rẩy mở miệng. Trời biết, hắn cho rằng đời này hắn sẽ không còn được gặp lại nàng, cũng không thể ở bên cạnh bảo hộ nàng, may mắn ông trời rủ lòng thương xót, để hắn may mắn gặp lại nàng lần nữa.
"Ngươi cút đi, ta không muốn thấy ngươi nữa, không muốn!" Hai chữ cuối cùng, Lệ Ảnh Yên gần như là dùng sức rống.
"Yên Nhi, nàng hãy nghe ta nói!" Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, cảm xúc kích động giữ chặt bả vai Lệ Ảnh Yên, ý bảo nàng trấn định lại.
"Nhưng ta không muốn nghe!" Lệ Ảnh Yên đưa tay hất hai bàn tay Hoắc Thiếu Nghi đang giữ chặt vai mình, sau đó hai tay che lỗ tai, lắc lắc đầu.
Thấy Lệ Ảnh Yên thống khổ trượt thân thể xuống theo vách tường, Hoắc Thiếu Nghi cũng vô cùng đau đớn.
Nội tâm Hoắc Thiếu Nghi cũng rất thống khổ, hoàn toàn không thể nói cho nàng biêt nguyên nhân lúc trước hắn vứt bỏ nàng.
"Thực xin lỗi." Sau khi Hoắc Thiếu Nghi ổn định tâm trạng, thở dài, giọng nói thành khẩn nhàn nhạt nói ra ba chữ kia.
Quả nhiên, ba chữ kia chui vào trong lỗ tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954041/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.