Một lần nữa giành được tự do, Lệ Ảnh Yên bán bảo mã và bạc, cười hì hì đi tới thôn tị nạn ở ngoại ô.
"Lý đại gia, nơi này có ba trăm lượng bạc, lão nhân gia liền phụ trách phân phát cho mọi người đi!"
Lý đại gia lệ nóng doanh tròng nhìn Lệ Ảnh Yên, cũng tiếp nhận bạc, trên khuôn mặt già nua toàn là nếp nhăn hiền lành khi cười.
"Cẩu Đản, con thật sự là một đứa nhỏ thiện lương, nhưng con cũng cần dùng bạc, bác chỉ lấy hai trăm lượng bạc thôi, thừa lại một trăm lượng bạc, con cầm lại đi!" Nói xong, ông cụ Lý liền để bạc vào trong tay Lệ Ảnh Yên.
"Không cần đâu ông Lý, Cẩu Đản và các huynh đệ đều còn bạc, đúng không? Sơn Pháo, Thảo Bao." Lệ Ảnh Yên đùn đẩy, lần nữa để tiền vào trong tay ông cụ Lý
"Đúng, đúng vậy, ông Lý, ông hãy nhận đi, lão đại còn nhiều bạc mà." Sơn Pháo thuận theo lời nói của Lệ Ảnh Yên lải nhải.
"Câm miệng đi, Sơn Pháo, sao lại nói nhiều như vậy?" Lệ Ảnh Yên tức giận liếc Sơn Pháo một cái, kẻ ngu ngốc này thật đúng là có gì nói đó, không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao! Ách, lời này hình như là một người nào đó đã từng nói với mình.
Lệ Ảnh Yên vô ý nghĩ tới Tiêu Dung Diệp, nhưng cảnh tối hôm qua hắn bóp chặt cổ của mình cũng thoáng hiện lên ở trong đầu, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu, để bản thân không thèm nghĩ chuyện không vui này nữa.
"Cẩu Đản, ông biết con có ý tốt muốn giúp chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954044/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.