"Bóp chết ngươi?" Tiêu Dung Diệp trầm giọng lạnh lùng chất vấn, trong nháy mắt, bên môi gợi lên nếp nhăn lạnh lẽo khi cười, sức tay đột nhiên kéo một cái, để thân thể Lệ Ảnh Yên dựa lên tường lạnh lẽo.
Nhất thời, một trận lãnh lẽo truyền từ cột sống Lệ Ảnh Yên đến mỗi một dây thần kinh.
"Bóp chết ngươi, ta sợ ô uế tay của ta!"
Giọng nói âm u với giọng nói lúc trước của Tiêu Dung Diệp giống như hai người, khiến thân thể Lệ Ảnh Yên không khỏi co rúm lại.
Quả nhiên, hắn vẫn để ý đến thân mẫu và nương tử của hắn, mà mình thì sao, còn không phải một tiểu nô bộc tùy tiện đánh tùy tiện mắng ư, Lệ Ảnh Yên không khỏi tự giễu cười khổ ở trong lòng.
"Ta nói, ngươi thành thật chờ ở Đức Long Môn, vì sao ngươi không nghe lời? Xem lời nói của Tiêu Dung Diệp như gió thoảng bên tai hả?"
Cùng với tiếng rít gào của hắn, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên nghẹn đến sưng đỏ, gần như không thể thở nổi, nàng hoàn toàn không rõ hắn vì sao lại tức giận như vậy, nếu hắn không muốn mình sống, thì cũng không cần phải cứu mình! Vì sao? Vì sao sau khi cứu nàng, còn muốn tức giận lớn như vậy với nàng? Thật sự muốn bóp chết nàng sao!
"Ngươi... ngươi thật kỳ lạ, buông ta ra... ra mau, mau... sắp thở không được rồi!" Tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên nắm chặt cổ tay Tiêu Dung Diệp, muốn cho mình có cơ hội thở dốc.
"Vì sao muốn đi tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954052/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.