“Ồ, tìm được rồi.” An Noãn lạnh nhạt nói: “Về làm thủ tục, vài ngày nữa là đi.”
“Đi… về Bắc Kinh à?” Văn Nghênh Dung nghe vậy nhìn xung quanh: “Cô lừa ai thế, một cô gái từ huyện lỵ, ở Bắc Kinh chẳng khác nào người nhà quê. Vị hôn phu chưa từng gặp mặt của cô chịu thừa nhận hôn sự này á?”
An Noãn đặt đũa xuống.
“Bớt lo chuyện của tôi đi.” An Noãn nói: “Thừa nhận hay không cũng không liên quan đến hai người. Hai người đây là… kết hôn rồi à? Chúc mừng, chúc mừng, thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Cô cũng không muốn nói nhiều với Văn Nghênh Dung.
Nhưng quan hệ giữa nguyên chủ và Văn Nghênh Dung chính là như vậy.
Dù gặp ở đâu cũng phải châm chọc một chút, cãi nhau một trận. Cô hy vọng có thể cố gắng duy trì hình tượng của mình ở quê nhà, ít nhất là không sụp đổ quá nghiêm trọng để không bị người ta nghi ngờ.
Quả nhiên, Văn Nghênh Dung cảm thấy An Noãn vẫn là An Noãn của trước đây.
Cô ta kéo Tống Vĩnh Phong cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Tống Vĩnh Phong lướt qua mặt An Noãn, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Huyện lỵ và Bắc Kinh dù sao cũng khác nhau.
An Noãn không quá chú trọng ăn mặc, cũng không trang điểm đậm đà phô trương, nhưng ở Bắc Kinh một tháng này, có Sở Tuấn chi tiền và công sức, từ bề ngoài mà nói thì cô đã hoàn toàn “lột xác”.
Từ một cô gái nhìn qua là biết từ quê ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-canh-sat-thap-nien-80-ba-dao-doi-truong-lanh-lung-tim-loan-nhip/2886364/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.