Trà Trà hoàn toàn không nghĩ tới.
An Uy cư nhiên không muốn nói ra tin tức của Phó Dương.
Tiểu cô nương rất tức giận đặc biệt tức giận.
Tiểu cô nương tức giận, tính tình thật vô cùng không tốt.
Vì thế.
Trà Trà trước mặt tất cả bạn học trong lớp, đem An Uy từ trên chỗ ngồi, kéo ra hành lang bên ngoài phòng học.
Mọi người, "???"
Thoạt nhìn rất lợi hại?
Ngay sau đó, mọi người theo bản năng nhìn về phía Giang Ly Hoán.
"! ! "
Thấy hắn không có phản ứng, mọi người càng không thể bình tĩnh.
Tổng cảm thấy.
Tương lai Giang Ly Hoán rất có thể sẽ bị bạo gia (bạo hành gia đình)! !
Tiểu cô nương xác thật rất đáng yêu, cũng xác thật rất mềm mại, nhưng khi tiểu cô nương tức giận, lúc động thủ đánh người, cũng thật sự đủ tàn nhẫn.
Ngoài hành lang.
Tiểu cô nương vén ống tay áo, bẻ bẻ khớp ngón tay, tiếng khớp xương kêu rắc rắc vàng lên.
Cô hung ba ba trừng mắt hắn ta, "Hoặc là nói, hoặc là bị đánh, cậu chọn một cái đi!"
! !
Ba phút sau.
An Uy khóc chít chít mang theo Trà Trà đi ra khu dạy học.
"Trà ca, nếu là Giang Ly Hoán biết tôi mang theo cậu trốn học, tôi! ! Hắn! ! "
Tuy rằng không biết Giang Ly Hoán sẽ đối phó mình như thế nào, nhưng là, hắn ta khẳng định không có trái cây ngon để ăn.
"Kêu tôi là Trà ca, tôi đây liền nhất định sẽ che chở các người, Phó Dương là bạn cùng bàn của tôi, là người của tôi, cư nhiên còn có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/1393543/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.