Trà Trà đi mau đến trước mặt Tô Hoán.
Nhìn thấy hắn vươn đôi tay, đôi mắt ướt át nhiễm một chút mê mang.
"???"
Ngay sau đó, như là nghĩ tới cái gì đó.
Ánh mắt cô sáng lên, nhảy nhót chạy tới, từ trong túi lấy ra một que kẹo nhét vào trong lòng bàn tay của Tô Hoán.
"Tôi chỉ còn có một cái."
Giọng nói mềm mụp nghiêm túc mà bất đắc dĩ.
Tươi cười trêи mặt Tô Hoán trở nên cứng đờ, sắc mặt dại ra nhìn một que kẹo ở trong tay, nhìn nhìn lại chính mình vẫn như cũ duỗi hai tay.
"............" Tư thế này, cô là từ đâu nhìn ra tới hắn muốn kẹo của cô???
Hắn muốn chính là ôm a!!!
Tô Hoán chỉ cảm thấy tim thật đau, tâm tình rất trầm trọng.
Đầy nhiệt tình, đều bị một chậu nước lạnh từ đầu tưới xuống.
Lạnh thấu tim.
Cô gái nhỏ nhà hắn rốt cuộc là khi nào mới có thể thông suốt?
Trà Trà hiếm khi xem mặt đoán ý, thấy sắc mặt của Tô Hoán không tốt lắm, cô rũ mắt thở dài, thầm nghĩ: Tô Hoán thật sự rất khó nuôi.
Nhưng là, nếu đã nuôi, vậy phải nuôi thật tốt.
Cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói.
"Anh đừng khổ sở a, chúng ta về nhà, tôi đem tất cả kẹo còn lại trong hộp đều cho anh còn không được sao?"
Tô Hoán, "???"
Kẹo kẹo kẹo, em ngoại trừ kẹo ra, còn biết cái gì?
Tôi là một đại nam nhân, ăn kẹo cái gì chứ?
Hắn vừa tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
"Em cho rằng, thứ tôi muốn chính là kẹo sao?"
Tô Hoán giọng nói trầm thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/1393910/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.