“Tiểu Khiêm, em đang làm gì đó?” Dương Tuệ Dĩnh vào phòng Đường Khiêm, liền nhìn thấy trên tay nó cầm một con thỏ con trắng lông xù.
“Tiểu Khiêm thích thỏ sao?” Cô ta cười hỏi.
Đường Khiêm lắc đầu: “Em là nam tử hán, không thích mấy thứ này đâu!”
“Nhưng dì Chiêu Chiêu thì thích đó!” Đổi mắt đen nhánh của Đường Khiêm chớp hai cái, “Chú nhỏ tặng cho dì Chiêu Chiêu một con thỏ trắng rất lớn, dì Chiêu Chiêu thích lắm, em cũng dùng tiền tiêu vặt mua một con thỏ con, chờ em có thể thay cho nó một bộ quần áo giống dì Chiêu Chiêu, sẽ tặng nó cho dì!”
Nụ cười của Dương Tuệ Dĩnh lập tức nhạt xuống.
Lại là Ninh Chiêu! Tại sao mọi người đều thích cô, đều phải đi mua vui cho cô?
Cô ta giống như lơ đãng nói: “Không phải em nói dì Chiêu Chiêu không để ý tới người khác sao? Em tặng cho dì ấy, phỏng chừng dì ấy cũng không biết.”
Đường Khiêm lập tức phản bác nói: “Sẽ không đâu? Gần đây dì Chiêu Chiêu đều cười với em đó!”
Dương Tuệ Dĩnh cả kinh trong lòng, Ninh Chiêu này không phải bệnh tự kỷ sao? Sao lại khỏe rồi?
Cả buổi chiều cô ta đều hơi không tập trung, lúc dạy Đường Khiêm thậm chí đàn sau vài nốt, khiến Đường Khiêm rung đùi đắc ý học giọng điệu của giáo viên mầm non nói cô ta không nghiêm túc.
Sau 5 giờ, Dương Tuệ Dĩnh lại đi về phía phòng đàn của Ninh Chiêu.
Cô ta đứng xa xa nhìn Ninh Chiêu đi tới, phát hiện cô vẫn là bộ dáng như cũ, phỏng chừng tình huống Đường Khiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chu-gia-lam-nu-phu-mau-lui-tan-xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/2318673/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.