Phó Dĩ Mạt lại nghe thấy những tiếng gõ bàn phím quen thuộc, cô mấp máy môi, âm thanh cực nhỏ: “ Tiểu Dương.”
Trước cái bàn phía bên cửa sổ quả thực có bóng dáng một người đang ngồi. Người đó xoay người lại, khuôn mặt mỉm cười.
“ Tiểu Mạt, anh còn yêu em mà. Em xem, anh không phải vẫn ở bên cạnh em ngay đây sao?”
Anh nhìn cô, miệng cười cười.
“ Em không tin à?”
Bàn tay anh chợt vung lên, giật mạnh những chiếc cúc áo. Những chiếc cúc rơi lạch bạch dưới sàn.
“ Nhìn trái tim của anh đi! Nhìn rồi em sẽ tin!”
Cô không biết anh lấy ra cái gì, hai tay cầm lấy, từ từ đưa đến trước mặt cô.
Cô biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng cô lại không hoàn toàn không có một chút sức lực nào để tỉnh lại.
Bên tai cô hình như là tiếng tim đập. Thình thịch, thình thịch, ….
Máu chảy, nhỏ từng giọt đầm đìa trên bàn tay của anh, trái tim nằm trong lòng bàn tay của anh đó vẫn cứ nảy lên đập thình thịch không ngừng…
Anh nhìn cô, gương mặt trắng bệch, cười giống như một đứa nhỏ, chỉ vào ngực mình nói: “ Tiểu Mạt, em xem, nơi này của anh không có gì cả! Em tin chưa?”
Anh đột ngột dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ một nói: “ Anh còn tưởng em đang giận, hóa ra em đã thực sự yêu người khác mất rồi.”
Anh trầm mặc, máu tươi từ trong ngực rỗng ào ào chảy ra.
Mồ hôi túa ra đầy đầu, cô bật dậy ngay tức thì.
Hình ảnh trở lại như cũ, trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-cuoi/440289/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.