Nửa giờ sau.
Phó Dĩ Mạt đứng ngẩn người trong một không gian xa lạ. Đèn neon chiếu rọi lên bầu trời ban đêm, bãi đỗ xe đầy ắp những chiếc xe cao cấp. Tân khách ăn mặc sang trọng lịch sự, ngay cả nhân viên bảo vệ ở đây cũng ăn vận vô cùng bảnh bao.
Đây là sân chơi sao?
Tần Nặc từ phía sau đi đến, nắm chặt lấy tay của cô, kéo cô đi vào trong đại sảnh.Lập tức, có người thì đi đến tiếp nhận áo khoác của bọn họ, có người thì chào đón lịch sự.Phó Dĩ Mạt bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nhảy dựng, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Trong đại sảnh người người đi lại chật ních, nam nữ quần áo sặc sỡ đều đang thả mình vào những trò chơi ở nơi đây.
Tiếng tiền xu đổ ào ào, máy đánh bạc vang lên những tiếng leng keng thùng thùng, những cô gái mặc đồ giả dạng thỏ đi lại giữa những đám người.
Đây là…
“ Đừng nói với tôi là em chưa từng nghe đến những nơi như thế này nhé!”
Tần Nặc vuốt ve cánh tay của cô, ở sát bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Cô âm thầm hít sâu một hơi, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng không biết vì sao cánh tay của cậu ta vẫn nắm được cô, dẫn đi từng bước lên lầu.
….
Ngồi trên bàn bài, cô ở một bên nhìn cậu ra từng quân bài, hạ tiền đặt cược.Mấy ngàn mấy vạn cứ như thể mà bỏ ra, mắt cậu ta cũng không chớp lấy một cái.
Thắng, cậu ta nở nụ cười một cách trẻ con.
Thua, cậu ta như thế nào nhỉ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-cuoi/440309/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.