Mùa đông qua đi, xuân lại về, chim yến phương Nam cũng lần lượt quay về tổ, khắp chốn chín châu tràn đầy sức sống.
Trời mới hửng sáng, như thường lệ, Sở Hoài Mân đã rời giường. Trước khi đi, nàng đứng bên mép giường cúi người, nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp kín cổ cho Tần Cơ Hoàng vẫn còn đang say ngủ, sau đó đi tới nhà bếp sắc thuốc.
Chẳng bao lâu, sau khi tiếng bước chân đã xa dần, Sở Bội Tư cuối cùng cũng không nhịn được mở đôi mắt nhỏ, lén liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, rồi vén chăn bông mà cô cô đắp kín cho, nhanh chóng nhảy xuống giường, đi chân trần tới bên chiếc giường bên trong phòng, dùng cả tay lẫn chân rất thành thạo leo lên.
Sở Bội Tư hào hứng nghĩ ngợi, quyết định ghé sát vào tai người trên giường thì thầm:
"Cô quân..." – bé gọi nhỏ hai ba tiếng, âm thanh mềm mại và nhỏ nhẹ.
Hôm qua các nàng đã hẹn sẽ cùng nhau thả diều, thế mà ngoài cửa sổ trời đã sáng, còn cô quân thì vẫn chưa chịu dậy.
Sở Bội Tư cau mày lo lắng, ánh mắt đăm đăm nhìn người trước mặt – vị đại nhân Tần Vương duy nhất bằng lòng chơi đùa cùng nàng.
Nhưng lại nhớ lời cô cô đã dặn đi dặn lại, rằng không được quấy rầy cô quân khi nghỉ ngơi, Sở Bội Tư tuy nhỏ nhưng rất biết nghe lời, thế nên chỉ có thể ngồi im, ngậm ngón tay trầm ngâm, kiên nhẫn chờ cô quân tỉnh giấc.
Thế là, khi Tần Đường Cảnh mở mắt ra, liền thấy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-de-cung-truong-cong-chua/2767811/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.