Đêm khuya tối đen như mực, gió lạnh nhẹ phẩy qua, tiếng khóc nỉ non càng làm cho ban đêm tăng thêm sự âm trầm.
Bùi Mạch Ninh chỉ mặc một kiên váy áo đi ra ngoài, vuốt phẳng một lượt cánh tay, thật đúng là có chút lạnh.
Ngay sau đó, nàng liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, khiến khóe miệng nàng hơi nhếch lên. Nam nhân này thật đúng là….cứ muốn dính sát lấy nàng.
Đi tới đi lui, bọn họ đã đi ra khỏi Tần gia bảo, mà nơi phát ra tiếng khóc kia cũng càng lúc càng gần.
Trước mắt họ là một rừng cây um tùm. Đúng là rừng cây ngăn cách giữa Lang thành với Tần gia bảo, mà vị trí phát ra tiếng khóc cũng là đây.
Bùi Mạch Ninh không chút do dự liền đi vào. Độ ấm bên trong rõ ràng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, cũng may bên cạnh nàng có Tư Không Thu Trạm làm người sưởi ấm, bằng không thật dễ nhiễm phong hàn. Dù sao thân thể nàng bây giờ cũng là của người trần mắt thịt.
“Ô …” Đi càng gần, thanh âm kia càng rõ ràng, hai người không khỏi nhìn nhau một cái. Trong hai đôi mắt không che giấu được vẻ kinh ngạc.
Kẻ phát ra âm thanh kia quả nhiên là một đứa bé. Đến càng gần càng nghe rõ đó là tiếng khóc nỉ non của hài tử.
Bùi Mạch Ninh nhìn tiểu hài tử ngồi trên phiến đá cách nàng không xa, khóc hết sức thương tâm. Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm chứa đầy nước mắt nước mũi. Nếu không phải chung quanh lạnh lẽo, hơi thở nặng nề đầy âm khí thì quả thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-diem-vuong-nha-co-the-tu-lung-linh/2223162/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.