Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Chuyện này cứ định như vậy đi. 
Tiếp đây, chúng ta bàn cụ thể đi. 
Chính sách của nhà nước quy định chỉ có các công ty mà người nước ngoài nắm giữ dưới 49% cổ phần mới được mua bán và kinh doanh bất động sản. 
Cho dù vốn đăng ký là bao nhiêu, chắc chắn Đồng An Chi sẽ nắm hết 49% cổ phần, nếu như ông ấy yêu cầu vốn đăng ký không vượt quá một tỷ baht, tôi và Suchat có thể đảm nhận được toàn bộ số vốn của 51%, cũng có nghĩa là bốn người chúng ta sẽ chia 51% cổ phần còn lại, cụ thể về quyền nắm giữ cổ phần phải bàn bạc trước đã.“Ngoài ra, nếu như Đồng An Chi yêu cầu vốn đăng ký vượt quá 1 tỷ, tôi và Suchat không có được nhiều tiền như thế, chỉ có thể gọi thêm người hợp tác thôi. 
Chúng ta cũng phải bàn cho xong chuyện xem nên tìm ai để nhập bọn nữa.”Khi nói đến chuyện này, tôi không lên tiếng, chỉ cầm ly rượu, dựa lưng vào ghế, ngồi lặng im nghe bọn họ thảo luận.Dù sao tác dụng của tôi trong mối làm ăn này cũng rất nhỏ, còn để người khác giúp mình bỏ tiền vốn, tương đương với việc mình cầm không cổ phần vậy, ăn không uống không, kiếm tiền không. 
Mấy người Đỗ Minh Cường chịu chia cho tôi 1% hoặc 2% cổ phần cũng coi như là của từ trêи trời rơi xuống rồi, sao tôi dám mặt dày đưa ra ý kiến chứ.Phải biết rằng, một dự án bất động sản có vốn lớn tầm hơn năm tỷ baht, từ khi lấy được đất đến lúc xây 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-giam-doc-hoan-my/935757/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.