Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, khi lộ ra từng mảng lớn tím bầm cùng những vết thương bởi những vết roi quất sau lưng hắn nhìn mà ghê người. Thái Gia Tuyền nước mắt giống như nước lũ bị áp chế bùng vỡ áo ạt chảy ra.
Cảm thấy tay nhỏ bé bôi thuốc trên lưng có chút run rẩy, vài giọt nước mắt lạnh như băng nhỏ giọt trên vai, Hạ Cẩm Hiên nhàn nhạt an ủi: "Không sao, bị thương ngoài da mà thôi, anh bây giờ có thể đi có thể nhảy, không bị thương gân cốt." Dừng một chút, thấy Thái Gia Tuyền như cũ nghẹn ngào không có lên tiếng, lại bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bên cánh tay trái anh không thể nâng lên được. . . Có thể xương có chút vấn đề. . . . . ."
Thái Gia Tuyền oa một tiếng khóc rống lên: "Ngu ngốc, làm gì lại chạy đến nơi chim không thềm ỉa phân tồi tàn này? ! chỉ vì kiến tiền, kiếm được tiền, ngay cả mạng cũng không cần sao? ! Anh cũng có thể phái người đến đó mà! Tại sao muốn tự mình đến? ! !"
"Em đừng khóc!" Hạ Cẩm Hiên nóng nảy, gấp rút ngồi dậy, vươn tay muốn ôm cô, nhưng có chút do dự, dù sao hắn"Rất Hôi" . . .
"Đồ ngốc, chớ lộn xộn!" Thái Gia Tuyền hung ác ra lệnh, Hạ Cẩm Hiên cũng nghe lời không nhúc nhích.
Hạ Cẩm Hiên vết thương chủ yếu ở trên lưng, Thái Gia Tuyền thoa thuốc lên cho hắn, mạnh mẽ đem nửa người trên bao thành Xác Ướp. Lại kiểm tra thật kỹ tay trái cho hắn, thật may
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-giup-viec-cua-thai-tu-phuc-hac/47892/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.