"Phụ hoàng." Ninh Vương đứng vững trước ngự án.
Suốt đường vào cung, hắn không ngừng phỏng đoán lý do phụ hoàng đột ngột triệu kiến. Nghĩ đến việc Triệu Nguyên Cảnh xin chỉ nhường ngôi, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, không thể xua đi — lập người kế vị.
"Ngươi có biết vì sao phụ hoàng triệu ngươi đến không?"
"Nhi thần ngu dốt."
Thánh thượng hiền hòa vẫy tay: "Nguyên Dực, ngươi lại gần đây."
Ninh Vương bước lên bậc thềm ngọc, đến bên cạnh ngự tọa đứng lại.
Nhìn vị hoàng tử trẻ tuổi mặc thân vương mãng phục mạ vàng, tư thái phi phàm trước mặt, Thánh thượng không khỏi cảm khái.
Thoáng chốc, đã bao nhiêu năm trôi qua. Ngay cả nhi tử của nàng cũng đã cao lớn hơn ông thuở còn trẻ, thân hình như ngọc, tuấn mỹ phong lưu, giống như ảo tưởng của họ khi còn trẻ vậy.
"Nguyên Dực, có oán hận phụ hoàng không?"
Trong thượng thư phòng, câu hỏi đột ngột của thánh thượng khiến Ninh Vương căng thẳng trong chốc lát.
"Nhi thần không dám."
"Không dám, không phải là không oán." Thánh thượng thở dài: "Đừng oán trẫm, muốn oán thì oán mẫu phi của ngươi. Những nỗi khổ ngươi chịu, đều bắt nguồn từ khí phách nắm quyền của nàng."
"Nhi thần không oán mẫu phi."
"Không, ngươi nên oán nàng, oán tình cảm nắm quyền của nàng, không đủ thông minh lý trí. Nếu lúc đó nàng đủ bình tĩnh nhẫn nại, biết cân nhắc hơn thiệt để chọn lựa, buông bỏ hận thù an tâm ở hậu cung bên cạnh trẫm nuôi ngươi khôn lớn, đẩy ngươi lên ngôi vị hoàng đế, đó mới là lựa chọn tốt nhất của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2112941/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.