Khi Thì Văn Tu tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua tấm rèm lụa trong suốt, chiếu rọi xuống mặt bàn như một lớp ánh vàng.
Vừa vén màn giường, nàng đã nhìn thấy ngay bộ giấy bút mực đặt ngăn nắp bên cạnh bàn. Điều thu hút sự chú ý của nàng nhất là tờ giấy trải rộng ở giữa bàn, trên đó có những nét mực đậm, thoạt nhìn như một bức họa.
Nàng bước xuống giường, mang theo vẻ nghi hoặc đến trước bàn, cúi xuống nhìn kỹ.
Trên bàn, tờ giấy trắng được đè một góc bởi hộp mực, trên đó là hình vẽ một cọng cỏ dại đang vươn mình dưới ánh đèn yếu ớt. Lá cỏ khô héo, ánh đèn nhạt nhòa, không thấy bình minh, nhưng nhìn chung cả bức họa không hề u ám. Dù cọng cỏ không còn tươi tốt, vẫn cố gắng vươn về phía ánh sáng. Dù ánh đèn yếu ớt, vẫn cố gắng chiếu sáng xung quanh. Tuy ngoài cửa sổ chưa thấy bình minh, nhưng ánh sáng và bóng tối đan xen, bóng tối sắp tan, ánh sáng sắp đến.
Chỉ với vài nét bút đơn giản, bức họa đã phác họa được thần thái của cọng cỏ dại dưới ánh đèn trước bình minh. Cứng cỏi, bất khuất, hướng về ánh sáng mà sinh trưởng. Nét bút không cố ý phô trương kỹ thuật, chỉ miêu tả một cách bình dị, không có cảnh tượng kinh diễm, nhưng lại càng có thể chạm đến trái tim người xem.
Nàng khẽ chớp mắt, rời mắt khỏi bức họa.
Khi thu dọn bức họa vào ngăn kéo, nàng nhận ra hộp đựng đồ vẽ cũ đã không còn ở đó, đôi mắt nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2112983/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.