Chưa kịp đến lúc mặt trời lặn, Ninh Vương đã biết chuyện này.
Tên hạ nhân trốn đi quá đột ngột nên không tránh khỏi để lộ tung tích. Hơn nữa, trước khi trốn hắn đã nói chuyện riêng với nàng, mọi việc liên kết lại, còn gì không hiểu nữa.
Ninh Vương lửa giận bừng bừng trong lòng. Vừa về phủ, chưa kịp cởi triều phục, đã cho gọi nàng vào điện quỳ. Hắn hiểu rõ, nếu tên hạ nhân dám liều lĩnh bỏ trốn, hiển nhiên là do nàng đã tỏ rõ ý muốn cắt đứt quan hệ với bên kia. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để dập tắt cơn giận của hắn.
"Ngươi có biết mình sai ở đâu không?"
Nàng đặt hai tay lên đầu gối, nghe vậy chỉ gật đầu thừa nhận, không phản bác.
"Ngươi biết? Ồ, ngươi biết." Ninh Vương đi đi lại lại trước mặt nàng vài lần, rồi quay lại gần nàng hai bước, dùng roi điểm vào trán nàng hai cái, gằn giọng mắng: "Đồ tiện tỳ! Ngươi biết mình đang đứng trên địa giới của ai không? Ngươi biết tên hạ nhân đó là người của ai không? Ngươi có biết Vũ Ninh hai phủ như nước với lửa không?"
Dù chỉ hướng về phía đối phương một chút thôi cũng khiến hắn khó chịu, nàng có biết không!
Nàng bị roi điểm vào trán, thân hình nghiêng ngả vài cái, rồi lại quỳ ngay ngắn tại chỗ cũ, chỉ có trọng tâm dịch về sau đôi chút.
Ninh Vương nhìn nàng quỳ gối trước cửa điện, thân hình gầy gò có phần lảo đảo, bất giác nhớ lại những lần trước dù tra tấn nghiêm khắc cũng không thể bẻ gãy ý chí của nàng. Chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2112996/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.