Đêm đó, Vương công công liền sắp xếp cho nàng công việc quét dọn sân viện.
Cửu gia đang khó chịu, làm sao có thể để nàng thoải mái, đương nhiên phải chấm dứt những ngày tĩnh dưỡng nhàn nhã của nàng.
Công việc này không quá mệt nhọc, nhưng cũng không quá nhàn rỗi, Vương công công thấy cũng tạm coi là "sống không bằng chết" như lời Cửu gia. Không phải là không có việc nặng nhọc hơn, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt mong manh của nàng, ông e rằng nếu thật sự giao việc nặng, nàng sẽ không làm được hai lần đã ngất xỉu như chuối đổ. Thà để nàng làm việc quét dọn vừa sức này, còn hơn để nàng nằm giường tĩnh dưỡng chướng mắt Cửu gia.
Như vậy, thấy nàng không nhàn rỗi, Cửu gia trong lòng sẽ thoải mái hơn chút.
Nhưng rất nhanh, Vương công công đã không còn nghĩ vậy nữa. Người ôm chổi trong sân kia, chậm rì rì, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được nàng đang tản bộ hay đang làm việc quét rác.
Thỉnh thoảng, nàng chậm rãi kéo cái chổi đến bên thềm đá ngồi xuống, híp mắt tắm nắng, tự tại không thể tả. Ông cũng đau đầu nghĩ, nếu Cửu gia thấy nàng làm việc kiểu này, chẳng phải sẽ nổi trận lôi đình sao?
Cũng không phải chưa từng nhắc nhở nàng, nhưng nàng không biết là không nghe thấy hay không hiểu, vẫn cứ làm theo ý mình. Dù ông tức giận xô đẩy hai lần, nàng vẫn ôm chổi, quơ quơ chậm rãi.
Thật khiến ông bó tay không biết làm sao.
Nếu là hạ nhân khác thấy ông trợn mắt mặt đen, có lẽ đã sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113000/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.