Lỗ Trạch lén ở phía sau lưng chủ làm việc, trong lòng chịu áp lực rất lớn, nên khi gia đi ra, hắn lúc này cúi đầu thấp thỏm, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như có thể xuyên thấu suốt lòng người của gia.
Ánh mắt Vũ Vương chỉ dừng lại trên người Lỗ Trạch trong chớp mắt rồi thu hồi.
Lần thứ hai nhìn về phía người bên ngoài con ngươi hiện ra tia sáng yếu ớt như bị đả kích nặng nề, hắn hạ thấp giọng dặn dò, bảo nàng theo hắn vào trong.
Thì Văn Tu một lúc sau mới có phản ứng, khẽ đáp một tiếng gần như không nghe thấy.
Chờ Vũ Vương xoay người tiến vào quân trướng, Lỗ Trạch im lặng tiến lên lấy bội kiếm của nàng. Nàng cũng không kháng nghị, chỉ trừng mắt nhìn hắn, cố gắng nén nước mắt, rồi cắn môi đi ngang qua mặt hắn, lặng lẽ vén rèm đi vào.
Bên trong quân trướng rất rộng rãi và trống trải, ở giữa treo một tấm bản đồ lớn, phía trước bàn bày một sa bàn, trên đó địa hình nhấp nhô, cắm rải rác các lá cờ Ngụy thu nhỏ.
Thì Văn Tu không tâm trí để ý đến những thứ này, vào trong theo sau Vũ Vương, đi tới trước bàn trà thoang thoảng hương thơm và ngồi xuống.
Bình thường, nếu thấy Vũ Vương cho phép nàng cùng ngồi một bàn, hẳn nàng sẽ ngạc nhiên nghi ngờ, dù sao sống ở Vương phủ lâu như vậy, nàng biết rõ điều đó rất không hợp quy củ. Nhưng lúc này tâm trí nàng đang rối bời, hắn bảo sao nàng làm vậy theo bản năng, không còn tâm trí suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113082/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.