Ở xa xa, Thì Văn Tu nhìn thấy con tuấn mã đang phi nhanh dần dần chậm lại. Nàng thấy Trương tổng quản vội vã tiến đến bên cạnh con ngựa. Nàng đứng tại chỗ chờ đợi tin tức, lòng không khỏi nóng như lửa đốt. Nàng không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Trương tổng quản đang chạy tới.
Cách một khoảng xa, nàng nghe không rõ Trương tổng quản đang khom mình tâu báo điều gì dưới chân ngựa. Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy một thanh niên mặc cẩm bào màu đỏ tía đang ngồi cao trên lưng ngựa. Hắn tiếp nhận chiếc khăn từ tay kẻ hầu và lau mồ hôi, có vẻ phản ứng khá lãnh đạm.
Đột nhiên, động tác lau mồ hôi của hắn dừng lại. Hắn ngước mắt lên, lạnh lùng quét mắt về phía nàng.
Ánh mắt sắc bén ấy mang theo hàn ý, khí thế khiếp người. Thì Văn Tu gần như bị điện giật khi chạm phải ánh mắt ấy, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Nhưng ngay lập tức, nàng nhanh chóng định thần lại, cố gắng kéo khóe môi lên, cố tạo một nụ cười lễ phép và đầy kính ý.
Đôi mắt nàng còn đọng chút ướt át, nên lúc này trông nàng như đang rưng rưng nở nụ cười trong mắt đối phương. Vũ Vương thu ánh mắt lại, cầm chiếc khăn hờ hững lau mồ hôi trên mặt.
Trương tổng quản tâu xong, liền khép nép đứng yên lặng chờ đợi chỉ thị của gia.
"Đại phu nói thế nào về bệnh tình của nàng?" Vũ Vương hỏi.
"Bẩm gia, đại phu nói nàng mắc chứng thất hồn do đầu bị va chạm mạnh. Không có cách chữa trị hiệu quả, chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.