Đêm khuya, Đồng Nhan kéo lại chăn cho Cách Lạp rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cho cậu” Trình Mai Mai đưa cho cô một lon bia
“Chúng ta tiếp tục uống, lúc nãy uống chưa đã”
Cô cười, cầm lon bia, sau đó ra ban công với Trình Mai Mai , hai người ngồi trên chiếc ghế dài, mở bia, uống ngụm lớn. Ngoài trời, bóng đêm đen kịt, ban công chỉ có một ngọn đèn 15 oát, tỏa ra ánh sáng vàng yếu ớt, vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm hắt xuống ánh sáng lạnh lẽo. Vào mùa đông, thành phố A ít khi có trăng sáng, bây giờ ánh trăng hiếm khi xuất hiện lại sáng tỏ, trong trẻo, lạnh lùng.
Trình Mai Mai dựa vào lan can, cười nói với cô
“Nhan Nhan, 5 năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có mình vẫn vui vẻ, cậu thì chẳng hề thay đổi, vẫn là Đồng Nhan ngốc nghếch…”
Đồng Nhan ngẩng đầu, cười với Trình Mai Mai
“Tại sao không thay đổi, mình già rồi”
“Ha ha”
Trình Mai Mai cười mắng
“Hôm qua, cậu sinh viên nhà bên cạnh mới dọn tới, còn len lén hỏi dò mình tin tức của cậu, cậu ta hỏi cậu có phải là sinh viên đại học hay không, mình đoán anh chàng muốn tìm hiểu cậu đấy”
Đồng Nhan vui vẻ
” Cậu đúng là không hiểu gì, cậu ta đang sử dụng kế phản gián, có dụng ý khác, thật ra, người mà cậu ta muốn tìm hiểu là câu, chứ không phải là mình”
*Kế phản gián: chống địch bằng kế ly gián, làm ngược lại những điều mình đã nói.
Trình Mai Mai uống một ngụm bia
” Thôi đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-bi-kich/1282311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.