Phó Diên Hựu luôn có một giấc mơ theo anh suốt từ khi thơ bé, mà chỉ có mẹ và sư phụ của anh biết được. Những hình ảnh đứt quãng rời rạc khó hiểu, mọi thứ trong giấc mơ đều mang hơi thở cổ đại nhưng khi Phó Diên Hựu tìm hiểu tài liệu thì không có thời kỳ nào trong lịch sử giống với những giấc mơ của anh.
Sư phụ nói đó có thể là nhân duyên tiền kiếp chưa dứt vương vấn đến kiếp này, nhưng biển trời mênh mông, duyên này liệu có gặp lại?
Phụ nữ theo đuổi, tỏ tình với anh từ nhỏ đến lớn có thể xếp hàng một vòng quanh thành phố Hà luôn cũng đủ, nhưng Phó Diên Hựu chưa từng rung động trước bất kỳ ai, dù xinh đẹp, giỏi giang, thanh lịch, trưởng thành hay đáng yêu, dịu dàng, trong sáng, đều không thể làm con tìm anh lỡ nhịp một lần.
Chỉ đến khi gặp Phượng Sơ, cô cho anh cảm giác gặp được người bạn tri kỷ, không phải rung động yêu đương, mà đó như là sự thấu hiểu, đồng điệu giữa những người bạn.
Nhưng mà vì sao, cảm xúc dữ dội không báo trước bỗng nhiên ập đến, nghẹn ngào, đau đớn, giằng xé, hối hận, đủ thứ cảm xúc bóp nghẹt lấy trái tim khiến anh khó thở, khoé mắt không giữ nổi sương đọng mà tràn ra.
Lẽ nào…cô ấy chính là người trong những giấc mơ? Không thể nào đâu, hai người không giống nhau chút nào, Phượng Sơ sao có thể là cô gái mạnh mẽ tung hoành ngang dọc sa trường như trong cơn mơ của anh được?
Có lẽ anh bị bệnh rồi, từ sau khi mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-giai-tri/927744/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.