Một ngày lại trôi qua, có lẽ khá nhiều niềm vui.
TỐI…
Bin đã ra ngoài từ 7 giờ sau khi nhận 1 cuộc điện thoại từ Kan, khá vội vã, có lẽ anh đi giải quyết việc gì đó. Hiện giờ, nó đang đứng 1 mình ngoài ban công.Khoác trên người chiếc váy ngủ trắng tinh bằng lụa mềm mại như đôi cánh trắng thiên thần, bóng dáng nhỏ bé ấy dường như nổi bật giữa bầu trời đêm bao la u tối. Nó khẽ rướn người đưa tay đón những làn gió đang từng đợt lướt qua. Gió, những cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh cũng đủ để khiến nó hơi rùng mình. Nhưng nó không quan tâm đến cái lạnh ấy, chẳng là gì so với cái lạnh của trái tim nơi lòng ngực. Một giọt nước mắt rơi trong vô thức để rồi nhanh chóng bị gió lau khô như chưa từng tồn tại. Đôi mắt long lanh ẩn chứa nét u buồn, nỗi buồn xa xôi…, xa… nhưng không mờ nhạt, nỗi buồn da diết kìm nén sau đôi mắt trong veo ấy. Ngước lên bầu trời, sao hôm nay nhiều quá, những chùm sao lấp lánh, nó muốn đưa tay chạm vào 1 vì sao nào đó… nhưng quá khó, bàn tay nó chơi vơi giữa không trung, thật lạc lõng. Nó đang tự hỏi mình, liệu rằng… trên kia… có ngôi sao nào thuộc về nó,… ba mẹ nó… và cả Long… phải chăng đang ở trên thiên đường, nơi có những vì sao kia tỏa sáng, và họ… đang nhìn nó… mỉm cười.
Bỗng, lòng nó yên bình hơn khi nghĩ về điều đó. Nó muốn đi dạo, có lẽ sẽ giúp nó thoải mái hơn nữa. Trở vào phòng, nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-huyen-thoai/923336/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.