Cố Minh Cảnh nhìn điện thoại, đầu lưỡi đẩy về má trái.
Sở Tích bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Anh hoảng hốt nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên cô được trợ lý Cao dẫn đến gặp anh cách đây hai năm về trước, cô rụt rè, mặc áo thun trắng, quần jeans, đi giày vải. Lúc anh nhìn thấy cô, từ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là -- "cô bé"
Sau đó "cô bé" đối diện cúi đầu chào anh một tiếng, "chào anh Cố", tiếp theo cô chậm rãi lấy chứng minh nhân dân của mình đẩy sang cho anh xem, xem như chứng minh mình đã trưởng thành.
Nếu đã thành niên thì anh không cần phải lo lắng nhiều, Cố đại thiếu gia của nhà họ Cố bận trăm công nghìn việc, sao lại phải hao phí tâm trí lên người một cô tình nhân nhỏ chỉ dùng để làm nhiệm vụ ngụy trang. Thế là tất cả những chuyện có liên quan đến cô tình nhân này, anh đều giao cho cấp dưới và ekip quản lý.
Nhưng anh nhớ rõ, về sau hình như anh không nhìn thấy Sở Tích mặc đồ như thế nữa, cơ thể dậy thì của thiếu nữ ấy bắt đầu khoát lên từng bộ đồ có giá trị không hề nhỏ, giày vải dưới chân cũng đã biến thành giày cao gót, bước đi lộc cộc, tinh xảo và xinh đẹp. Cô thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng lấy dũng khí kéo cánh tay anh, nũng nịu gọi, "Anh Cố", đến mức anh đã quên đi lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh đã từng cảm thấy cô chỉ là một "cô bé con".
Cố Minh Cảnh đột nhiên nhớ đến bộ váy ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-lam-dang/990271/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.