-"Nè đừng có chen té bấy giờ."
-"Xê ra miếng coi, không thấy gì hết."
-"Ui da kiến lửa."
-"Im đi muốm bị phát hiện hả."
-"Phải đó nếu mấy người muốn sống tốt nhất nên im đi."
Nghe đến đây cả bọn liền im lặng, mạng sống chỉ có một do cha mẹ cho không ai muốn mất đi cả, mất rồi sao sống, ta còn nhiều hoài bão chưa thực hiện lắm, muốn sống muốn sống.
Mà có ai thắc mắc cuộc nói chuyện vừa rồi của ai không? Chuyện là...
........ Bắt đầu quay về quá khứ......
Lúc nó bước chân ra khỏi phòng cũng là lúc cô và nhỏ tỉnh giấc (thực ra là có ngủ đâu theo dõi người ta thì nói đại đi). Sau khi xác định là nó đã đi cô lặp tức nhắn tin với anh. Tụi hắn bên kia cũng chả ngủ chờ tin nhắn từ cô, khi đã xác định được thì cả bọn kéo nhau bám theo nó.
Mà khổ nỗi chưa ra khỏi khách đã bị tiếp tân, bảo vệ chặn lại.
-"Xin lỗi mọi người đi đâu vậy."
-"Tụi tui đang bận, trách ra."
-"Các cô cậu chờ chút, giờ ra ngoài không tốt đâu."
-"Tôi nói trách ra, nghe không?"
-"Nhưng..... Xin lỗi chúng tôi chỉ làm theo lệnh."
-"Tôi cũng là chủ của mấy người đó." Hắn sắp điên lên vì sắp mất dấu nó.
-"Nhưng...."
-"Giờ mấy người muốn mất việc phải không?"
-"........."
Thiệt tình đám người này, hù dọa mới chiun nghe lời. Nhưng ra tới cổng là mất dấu rồi. Haizzzzzz tức quá. Đang lay hoay thì cô lấy điện thoại gọi cho ai đó.
2" sau có vài chiếc moto chạy tới, thế là cả bọn chả hiểu gì leo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-lanh-lung/69544/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.