Phong Bình bị chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc là lúc trời đã tối đen như mực, ánh đèn đối diện phản chiếu qua cửa kính vào trong phòng, những chùm sáng rất yếu ớt.
Cô vừa nhấc điện thoại vừa bật đèn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm lắng của một người đàn ông: “Thần có làm phiền người không, nữ hoàng đáng mến?”
“Quân Hạo?” Phong Bình cầm điện thoại trên tay, ngồi dựng dậy, vuốt tóc rồi nói: “Cậu làm cái trò gì vậy?”
“Thưa nữ hoàng”, giọng nói của Phương Quân Hạo nghe như có vẻ cố tình kiềm chế: “thần biết không nên vì chuyện riêng của mình mà làm phiền người hết lần này đến lần khác, nhưng…”
Phong Bình ngắt lời anh ta: “Phương Quân Hạo, cậu uống nhầm thuốc à?”
Giọng nói của Phương Quân Hạo ngày càng trang trọng hơn: “Thưa nữ hoàng, thần muốn bẩm báo một chuyện rất hệ trọng”.
Phong Bình lấy ra ngón đòn sở trường của mình, uể oải nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, năm ấy người đưa chúng tôi đến Thúy Minh Hồ bắt cá, hại tôi suýt nữa thì chết đuối là cậu, đúng không?”
Cứ nhắc đến chuyện này là Phương Quân Hạo lại không kiềm chế được tức giận, không thể diễn tiếp được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi làm sao mà biết được cậu ngu ngốc như thế, có phao cứu hộ rồi mà vẫn chết đuối. Nếu không phải vì cậu thì tôi sẽ không bị ông già lôi đi, học cái ngành quản lý khách sạn đáng ghét. Haizz, Thúy Minh Hồ, giấc mơ hồi nhỏ của tôi…”
“Chua quá”.
“Tôi muốn làm nghệ thuật”.
“Xin hỏi đã được phụ huynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-tin-don/100075/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.