Khoảng một giờ chiều chủ nhật, tôi từ ký túc xá Washington Duke đến khuôn viên trường Duke. Tôi vừa ăn một bữa sáng đúng chất Bắc Carolina: một tách rưỡi cà phê nóng rất ngon, giăm bông muối tự làm, trứng lòng đào, bánh quy và nước xốt cà phê, bột yến mạch. Tôi đã nghe một bài hát đồng quê bật trong phòng ăn, “Một ngày kia lắc cái chảo rán, anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu”.
Tôi vừa mệt mỏi vừa quẫn trí nên gần một cây số đi bộ tới trường là liệu pháp tốt. Tôi tự kê đơn cho mình và sau đó lắng nghe lời khuyên từ bác sĩ. Hiện trường vụ án đêm hôm trước gây chấn động trong tôi.
Tôi nhớ như in hồi Naomi còn nhỏ, và tôi là người bạn tốt nhất của con bé. Chúng tôi thường hát “Incey Wincey Spider” và “Silkworm, Silkworm” cùng nhau. Bằng cách ấy, cô bé đã chỉ cho tôi cách làm bạn với Jannie và Damon. Cô bé đã sửa soạn cho tôi trở thành một người cha khá tốt.
Hồi đó, anh trai Aaron nhà tôi thường đưa Scootchie đến quán rượu Capri trên phố Thứ ba. Anh trai tôi lúc nào cũng say quắc cần câu. Capri không phải là nơi dành cho trẻ nhỏ, nhưng bằng cách nào đó, Naomi vẫn xoay xở được. Dù còn nhỏ, cô bé hiểu và chấp nhận con người của cha mình. Thường thì khi cô bé và Aaron ghé qua nhà chúng tôi, anh trai tôi đã lê tê phê, nhưng vẫn chưa say hẳn. Naomi chăm sóc cho cha mình. Anh ấy sẽ cố gắng tỉnh táo khi có mặt cô bé. Vấn đề lại nằm ở chỗ, Scootchie không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-casanova/2064283/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.