Mình vẫn còn sống.
Kate McTiernan ráng mở mắt từ từ trong một căn phòng lờ mờ sáng… ở một nơi nào đó.
Sau khi chớp mắt vài cái, cô tin rằng mình đang ở trong một khách sạn mà cả đời không thể nhớ đã vào như thế nào. Một khách sạn thực sự kỳ lạ trong bộ phim nghệ thuật còn kỳ lạ hơn của Jim Jarmusch. Mặc dù vậy, cũng chẳng sao. Ít nhất thì cô đã không chết.
Đột nhiên, cô nhớ mình đã bị bắn thẳng vào ngực. Cô nhớ ra kẻ đột nhập. Cao… tóc dài… giọng nói dịu dàng, thân mật… thú tính khủng khiếp.
Cô gượng đứng dậy nhưng gạt ý định đó ngay lập tức. “Ối,” cô kêu to. Cổ họng khô rát, giọng nói khản đục ong ong trong đầu cô. Cô có cảm giác cần phải cạo lưỡi.
Mình đang ở địa ngục. Ở tầng thấp nhất trong Địa ngục của Dante, cô nghĩ, và bắt đầu run rẩy. Những gì xảy ra trong khoảnh khắc này thật đáng sợ, nhưng cô thấy kinh khủng, đột ngột đến nỗi không biết phải làm gì.
Xương cốt cô cứng đờ, đau đớn, khắp người nhức mỏi. Cô e lúc này đến quả tạ năm mươi cân cô cũng khó lòng nâng nổi. Đầu nặng trình trịch, sưng lên như trái cây chín nẫu, đau khủng khiếp, nhưng cô vẫn nhớ như in cái kẻ đã tấn công mình. Hắn ta cao, khoảng gần một mét chín, vẫn còn trẻ, vô cùng khỏe mạnh, ăn nói rõ ràng. Các hình ảnh đã mờ nhạt, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn những gì mình nhớ là đúng.
Cô nhớ thêm vài chi tiết về cuộc tấn công quái dị trong căn hộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-casanova/2064292/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.